Hôn Trộm 55 Lần

Tin Nhắn Trong Điện Thoại Di Động (15)


trước sau

Lục Cẩn Niên mặc quần áo làm gì?

Chân mày Kiều An Hảo nhăn lại, bên tai đã truyền đến tiếng Lục Cẩn Niên đi ra từ trong phòng thay đồ, sau đó chính là cửa phòng ngủ bị kéo ra, đóng lại.

Trong phòng ngủ trở lại khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Kiều An Hảo lòng tràn đầy hồ nghi mới vừa mở mắt, chỉ nghe thấy lầu dưới cửa phòng truyền đến được mở ra âm thanh, chân mày cô càng nhíu chặt hơn, theo bản năng xốc chăn lên, xuống giường, chạy đến chỗ ban công, xuyên qua cửa sổ thấy Lục Cẩn Niên lên xe của anh, đèn xe sáng lên, ngay sau đó liền chậm rãi quay đầu, ra khỏi nhà.

Lục Cẩn Niên không ngủ được, lại lén đi ra ngoài một mình? Hơn nữa còn là hơn nửa đêm...

Kiều An Hảo đứng trước ban công sửng sốt một hồi lâu, sau đó liền chạy về phòng ngủ, lấy điện thoại di động của mình, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, kết quả không biết nói chuyện như thế nào, trong đầu liền nghĩ đến lời Lâm Thi Ý nói thầm.

Khách sạn bốn mùa...Một cô gái ngoại quốc... Cô nam quả nữ, sống chung một phòng... Phòng 1002, phòng chung.

Trong nháy mắt những chữ này giống như những quả bom có sức sát thương cao mà nổ tung từng quả trong đầu của Kiều An Hảo.

Tay Kiều An Hảo hơi run rẩy, điện thoại di động rơi xuống từ giữa ngón tay, đập vào ngón chân của cô, trong nháy mắt da thịt trắng noãn lại đỏ lên, nhưng cô căn bản lại giống như không cảm giác được đau đớn, sững sờ mà đứng ở nơi đó như cũ.

Lục Cẩn Niên yêu cô như vậy... Sao anh có thể tìm người phụ nữ khác?

Nhưng anh và cô kết hôn lâu như vậy, anh vẫn không hề chạm tới cô, ngay cả tối hôm nay, cô chủ động với anh, anh vẫn không làm gì cả. Còn nữa, lúc chiều Lục Cẩn Niên che chở cô như vậy, lúc ăn cơm, rõ ràng còn ghen vì cô nhắc tới một người đàn ông khác, rõ ràng là anh có để ý tới cô.

Không được, không được, cô phải tin tưởng Lục Cẩn Niên...Anh đi ra ngoài như vậy, nhất
định là vì anh có nguyên nhân... Cô không thể bị Lâm Thi Ý làm ảnh hưởng...

Kiều An Hảo dùng sức lắc đầubmình, nhắm mắt lại, hít sâu, cố gắng để làm dịu tâm tình của mình, không ngừng tự nói với bản thân, không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng cô càng tự nói với mình như vậy, trong đầu cô càng suy nghĩ lung tung, đến cuối cùng, dường như cô đã mất đi tất cả sức lực, cả người xụi lơ ngồi ở bên giường, nhìn phòng ngủ trống rỗng, trong lòng đều đã trở nên hoảng sợ.

Trong đầu có một loại suy nghĩ, thúc ép cô đi tìm hiểu ngọn ngành, nhưng có một loại suy nghĩ khác lại ngăn cản cô đi.

Hai loại suy nghĩ đấu tranh trong lòng cô rất lâu, cuối cùng Kiều An Hảo vẫn đứng lên, chạy về phía phòng thay quần áo.

Căn bản cô không biết rốt cuộ mình đã mặc quần áo như thế nào, cũng không biết mình ra khỏi cửa bằng cách nào, nói tóm lại đợi đến khi cô hoàn hồn, người đã đứng trước cửa Cẩm Tú viên, chặn một chiếc xe taxi.

Cô lên xe, tài xế taxi hỏi cô đi đâu, cô qua một lúc lâu, cô mới nói: "Khách sạn bốn mùa" .

Lúc này mới là một giờ sáng, đường phố trống không, rất yên tĩnh, tiếng xe chạy như bay không ngừng lọt vào trong tai Kiều An Hảo.

Không biết xe đã chạy bao lâu, lúc xe ngừng lại, Kiều An Hảo lại ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa xe không có phản ứng.

Tài xế taxi quay đầu, vỗ phía sau xe: "Cô gì ơi, đến rồi."

Lúc này Kiều An Hảo mới gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe.

"Cô ơi, tiền xe còn chưa trả!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện