"Thưa cô? Người không phải muốn tìm ông Lục sao? Đến nơi rồi." Người thanh niên thấy Kiều An
Hảo đứng tại chỗ, chỉ ngây ngốc một lúc lâu không phản ứng, vì thế liền
lễ phép lên tiếng nhắc nhở một câu.
Kiều An Hảo khuôn mặt tái
nhợt, chậm chạp hướng về phía người đàn ông gật gật đầu, có chút mất hồn mất vía đi theo anh ta về phía thang máy.
Người thanh niên giúp cô quét thẻ, ấn tầng cao nhấtt, hướng về phía cô mỉm cười lại báo số phòng một lần nữa, sau đó rời đi.
Kiều An Hảo một mình đứng ở trong thang máy bốn bề lạnh như băng, nhìn con
số màu đỏ không ngừng nhảy, nhịp tim bắt đầu từ từ thay đổi.
Từ
tầng một đến tầng cao nhất, thời gian thang máy chạy không quá 3 phút,
nhưng Kiều An Hảo lại cảm thấy như đã qua vài thế kỷ, cửa thang máy mở
ra, cô đứng ở bên trong chậm chạp không di chuyện, cho đến còi báo động
vang lên, lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng, cô mới vươn tay, ấn xuống
chốt thang máy một cái, từ từ đi ra.
Trong hành lang thảm đỏ chải dài cực kỳ an tĩnh, Kiều An Hảo nhìn chăm chú bảng hướng dẫn trước mặt, hít sâu một hơi, quẹo trái, đi qua một cái lại một cái cửa phòng, lại
quẹo phải, đi đến cuối cùng, rốt cục đi đến cửa phòng 1002.
Kiều An Hảo nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, tay nâng nhiều lần, lại trước sau không ấn chuông cửa.
Lục Cẩn Niên ở bên trong sao, nghe nói còn có một người phụ nữ nước ngoài
... Anh sớm xuất phát đến đây sớm hơn cô, bây giờ bọn họ đang làm cái
gì?
Kiều An Hảo thật sự không muốn để cho mình giống như là một
cái oán phụ, suy đoán lung tung như vậy, nhưng giờ phút này, đầu của cô
không ngừng lại được, cô cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, một mặt
nói với mình phải tin tưởng Lục Cẩn Niên, mặt khác lại khống chế không
nổi nghĩ tới hình ảnh Lục Cẩn Niên với người phụ nữ nước ngoài kia ngủ
cùng một chỗ.
Trong bốn tháng anh và cô tách ra, anh đều ở Mĩ, rốt cuộc anh gặp những ai?
Anh để lại bức thư trong búp bê sứ cho cô, rõ ràng tình cảm sâu sắc như thế, anh cũng đã kết hôn với cô rồi...
Kiều An Hảo cảm thấy mình thật cố chấp,
chuyện đã đến nước này, lại muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng bỏ qua.
Đúng vậy, chính là muốn tận mắt nhìn thấy, cô trước sau không thể tin, người mình rất yêu, cực kỳ yêu người đàn ông của mình, sẽ phản bội chính
mình.
Cho dù là, cho dù là anh phản bội mình... Cô cũng cần phải
dẫn anh về nhà... Đây là chồng của cô, người chồng có pháp luật bảo vệ
hợp pháp!
Kiều An Hảo nghĩ tới đây, nhắm mắt lại, hít sâu một
hơi, sau đó dưới đáy lòng yên lặng đếm đến ba, lại đột nhiên cắn răng
một cái, hung hăng đập mạnh trên cửa.
Kiều An Hảo không hề biết
mình rốt cuộc đập cửa bao nhiêu cái, đập đến khi mu bàn tay có chút đau, mới nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng nói quen thuộc, giọng của
Lục Cẩn Niên: "Ai?"
Kiều An Hảo không lên tiếng, chỉ dùng sức đấm vào cửa, đột nhiên cửa trước mặt đã bị người kéo ra, tay cô rơi vào
khoảng không, cúi đầu, lặng im ước chừng nửa phút, mới ngẩng đầu, thấy
Lục Cẩn Niên quần áo chỉnh tề, đứng ở trước mặt mình, mi tâm của anh
nhíu lại, đáy mắt rất kinh ngạc, như là rất buồn bực cô làm sao có thể
cùng anh đến đây.
Kiều An Hảo vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ,
ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên một lúc, sau đó tầm mắt theo bờ vai
của anh, nhìn về phía trong phòng, phát hiện hai chai rượu đỏ đặt trên
bàn, còn có một hộp thuốc lá, áo khoác tây trang của Lục Cẩn Niên tùy ý
ném ở trên ghế sofa.
Tròng mắt Kiều An Hảo tối như mực xoay vòng hai lần, lại chống lại ánh mắt thâm thúy xinh đẹp của Lục Cẩn Niên.