Hôn Trộm 55 Lần

Tin Nhắn Trong Điện Thoại Di Động (20)


trước sau

Cô xuống cầu thang bộ, cũng không đến thẳng phòng khách lớn, mà rẽ vào phòng vệ sinh nữ, đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước rồi rửa mặt, để cho mình bình tĩnh một chút.

Kiều An Hảo đi tới phòng khách lớn, liếc mắt liền thấy được Lục Cẩn Niên đứng ở cửa đưa lưng về phía này, lúc này là mùa đông, người đàn ông đó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, giống như không cảm giác được cái lạnh, lại ung dung như vậy.

Kiều An Hảo dùng sức kéo vạt áo của mình, hít sâu một hơi, mở miệng gọi: "Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên nghe được giọng nói của cô, nhanh chóng quay đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng anh lại không hề lo lắng hay hoảng hốt, ngược lại gương mặt dễ chịu, đáy mắt đen láy sâu sắc, hình như còn lộ ra vẻ vui sướng, giọng điệu khi mở miệng đều rất dịu dàng: "Sao lại đi lâu như vậy?"

Anh bị cô bắt gặp đang ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, tại sao anh lại có vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì như vậy? Hay là đối với anh mà nói, bị cô nhìn thấy cũng chẳng sao cả? Anh không quan tâm?

Thái độ của Lục Cẩn Niên tốt như vậy, khiến đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm lo lắng.

Cho đến khi tay của cô bị Lục Cẩn Niên nắm lấy, cô mới sững sờ hoàn hồn, nhìn Lục Cẩn Niên, nhìn nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ của anh, bây giờ đã có mấy phần phấn khởi.

Kiều An Hảo càng đoán không ra trong lòng Lục Cẩn Niên nghĩ gì, trái tim bất ổn, không bình tĩnh được.

Dọc đường trở về Cẩm Tú viên, hai người không nói chuyện với nhau, Kiều An Hảo thỉnh thoảng len lén nhìn về phía Lục Cẩn Niên đang lái xe, nhiều lần như vậy đều bị Lục Cẩn Niên bắt được, người đàn ông làm bộ như biết điều đó, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước, nghĩ đến những lời cô nói với Lucy khi ở khách sạn Bốn Mùa, khóe môi không nhịn được cong lên, sau đó anh nhìn Kiều An Hảo thông qua gương chiếu hậu, ánh mắt cô có chút ảm đạm, nắm chặt tay lại, một bộ lo lắng thấp thỏm, khiến
tâm tình Lục Cẩn Niên càng vui hơn.

Không phải anh không nghĩ sẽ cho cô một lời giải thích, mà là, anh rất muốn nhìn bộ dáng lo lắng này của cô.

Nói thế nào… Khiến lòng anh thật ấm áp, có một loại cảm giác được yêu sâu đậm.

Xe dừng trong sân Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên cởi dây an toàn, vừa chuẩn bị xuống xe giúp Kiều An Hảo mở cửa xe, cô gái đó lại nhanh chóng đẩy cửa xe ra, bước xuống trước, vội vã chạy vào phòng.

Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, bước không nhanh không chậm vào theo, vừa lúc Kiều An Hảo đổi giày, đang chuẩn bị đi lên lầu, anh vừa mang dép vừa mở miệng gọi tên của cô: "Kiều Kiều."

Kiều An Hảo thấy bóng dáng của Lục Cẩn Niên, toàn thân khẽ run rẩy.

Anh gọi cô làm gì? Sẽ ngả bài với cô sao? Anh bị cô bắt gian, vẫn bình tĩnh như thế, Có phải nói thẳng ra là anh không quan tâm hôn nhân của bọn họ hay không? Chẳng lẽ sau đó anh sẽ nói cho cô biết bây giờ anh đã không còn thích cô nữa, thích người phụ nữ trong khách sạn Bốn Mùa kia?

Kiều An Hảo càng nghĩ càng lo lắng, cô không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng nói chuyện, đột nhiên xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên, cắt ngang câu anh nói: "Em muốn uống nước, Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên gật đầu, lập tức rót một ly nước cho Kiều An Hảo, đưa tới, lại nói một câu: "Kiều Kiều."

"Đợi chút, em uống nước." Sau đó Kiều An Hảo liền ngẩng đầu lên, một hơi uống sạch ly nước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện