Sở dĩ lúc đầu nhà họ Hứa không đấu giá mà nhà họ Kiều đấu giá, là vì hai năm qua nhà họ Kiều vốn phát triển khá mạnh.
Nếu nhà họ Kiều tỏ ra tình thế bắt buộc, rất nhiều người biết giành sẽ được nhưng lại bỏ qua cho, như vậy lúc nhà họ Hứa mở lời, tất nhiên sẽ tiết
kiệm được một khoản tiền rất lớn.
Hàn Như Sơ đã đối xử với cô như vậy, còn muốn nhờ nhà họ Kiều giúp đỡ, cô nghĩ cũng không muốn nghĩ!
Vì để mọi người không nhìn ra được trước đó nhà họ Kiều và nhà họ Hứa đã
thỏa thuận, ba Kiều cố ý đi theo cuộc đấu giá hai lần sau khi Hàn Như Sơ báo giá.
“Ba triệu sáu trăm ngàn, lần thứ nhất!”
“Ba triệu sáu trăm ngàn, lần thứ hai!”
“Ba triệu sáu trăm ngàn, lần thứ ba!”
Người chủ trì đã gõ búa: “Chúc mừng vật phẩm cuối cùng trong buổi đấu giá năm nay đã thuộc về bà Hàn Như Sơ của công ty Hứa thị.”
Tất cả mọi người vỗ tay vang ầm, Hàn Như Sơ mỉm cười đứng dậy đi lên sân khấu.
Kiều An Hảo lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn gửi qua cho Triệu Manh, đơn giản chỉ hai chữ cái tiếng Anh: Ok
Người chủ trì bắt tay với Hàn Như Sơ trước, sau đó đưa microphone cho Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ lễ phép nho nhã nói hai câu qua loa, người chủ trì liền
cười nâng microphon nói tiếp: “Bây giờ mời cô MC lấy bản hợp đồng lên
sân khấu để bà Hàn Như Sơ ký tên xác nhận ngay trước mặt mọi người, sau
đó tủ âm tường tên “Kỳ tích” này đã thuộc về bà ấy.”
Theo lời người chủ trì nói, âm nhạc vang lên cả hội trường.
MC mặc sườn xám màu hồng nhạt bưng khai đi lên sân khấu, người chủ trì tự
mình đưa bút cho Hàn Như Sơ, lúc bà ta cầm bút chuẩn bị ký tên bỗng
nhiên bối cảnh âm nhạc dừng lại.
Người chủ trì hơi buồn bực nhìn
về phía hậu trường, giơ microphone như đang hỏi “Vì sao,” nhưng sợi dây
microphone hình như bị đứt, dưới sân khấu căn bản không nghe được cô ta
nói gì.
Dưới sân khấu tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Người chủ trì mấp máy môi nói gì đó với sau hậu trường, tiếp đó xoay người,
cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi
với mọi người dưới sân khấu. Cô ta vừa đứng thẳng
người, giữa không trung hiện trường buổi đấu giá bỗng nhiên bay tới một
câu: “Vì sao cậu phải làm như vậy? Cậu….”
“Cậu xứng đáng với Gia
Mộc người đã từng cứu mạng cậu sao? Mấy năm nay Gia Mộc đối xử tốt với
cậu như vậy, cậu đã quên rồi sao? Rốt cuộc cậu có lương tâm hay không
hả!”
Câu đầu tiên là giọng nữ, câu thứ hai là giọng nam.
Tất cả mọi người đều cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, nhưng trong
chốc lát không thể nhớ ra đó là ai, vẻ mặt có chút ngây ngốc, lời xì xào bàn tàn lúc đầu dần dần nhỏ đi.
Ngay cả người chủ trì đứng trên sân khấu cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng vì trong đó có đề cập tới hai chữ “Gia Mộc,” nên tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc nhăn mày, vẻ mặt thoáng nhìn hơi ngỡ ngàng, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không đợi mọi người lấy lại tinh thần, giọng nhẹ nhàng lại truyền tới
lần nữa, vẫn là giọng nam như lúc nãy: “Bà Hàn, tiếp theo bà muốn nói
chính là những lời này chứ?”
Bà Hàn… Gia Mộc….Trong nháy mắt mọi người dời lực chú ý từ trên người Hứa Gia Mộc đặt lên người Hàn Như Sơ.
Thì ra giọng nữ trong đoạn đối thoại này chính là bà ta.
“Tôi có thể nói rõ ràng với Hứa Gia Mộc, tôi làm chuyện này không thẹn với
lương tâm! Còn bà? Bà Hàn, bà có thể thẳng thắn vô tư giống như tôi mà
mở miệng nói với Hứa Gia Mộc, bà người làm mẹ này không thẹn với lương
tâm không?” Vẫn là giọng nam, mặc dù chỉ nghe tiếng nhưng chất giọng
lắng đọng, còn ẩn chứa sức mạnh bức người.