Sau khi cùng ba Kiều
mẹ Kiều tách ra, Kiều An Hảo trở lại trên xe mình, đi ô-tô rời khỏi "Bắc Kinh hội", chạy đến trước quảng trường Thời Đại mới, cô mới tìm chỗ
dừng xe, sau đó tìm mấy đồng tiền xu, đi đến trạm điện thoại công cộng,
gọi một cú điện thoại cho Hàn Như Sơ.
Điện thoại vang rất lâu, mới được nhận nghe.
Bên trong Hàn Như Sơ, giọng nói chuyện nghe qua tức giận, giống như chịu kích thích rất lớn: "Alo, là ai vậy?"
Kiều An Hảo cầm ống nghe điện thoại công cộng, trầm mặc mười giây, mới mở miệng: "Tôi."
Mặc dù chỉ là một chữ, nhưng Hàn Như Sơ nghe ra biết là ai: "Cô gọi điện
thoại cho tôi làm gì? Tôi không muốn nói với cô cái gì!"
Sau đó làm bộ như muốn cúp điện thoại.
Hình như Kiều An Hảo rất chắc chắn Hàn Như Sơ sẽ không cúp điện thoại, mà
lựa chọn nghe, không nhanh không chậm, ung dung bình tĩnh mở miệng:
"Phần tin nhắn đánh máy anh Gia Mộc nhận kia, là tôi gửi cho anh ấy, cho nên cho dù ở trong tiệc từ thiện, rõ ràng là tự tôi ngã sấp xuống, anh
sẽ không tin tưởng bà, bởi vì ở đáy lòng anh ấy, tiềm thức đã cho rằng
bà người mẹ này gây bất lợi cho tôi."
Giống như Kiều An Hảo đoán, điện thoại chẳng những không bị cắt đứt, bên trong lại truyền đến tiếng mắng một câu của Hàn Như Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân!"
Kiều An Hảo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói lời của mình: "Dĩ nhiên, ghi âm trên tiệc từ thiện, cũng là tôi làm. Tất nhiên đoạn
ghi âm kia, tôi không chỉ vì muốn cho bà khó chịu, mục đích chủ yếu của
tôi vẫn là vì cho anh Gia Mộc nghe... Bác gái Hứa, tôi nghĩ anh Gia Mộc, bây giờ nhất định rất tức giận chứ?"
"Đồ tiện nhân!" Trong điện thoại Hàn Như Sơ vì bị tức giận mà có chút thở có chút khó khăn.
"Tiện nhân? Nhưng người yên tâm, tôi cho dù hèn hạ nữa, tôi cũng sẽ không
giết chết đứa bé của người khác!" Kiều An Hảo cười khẽ một tiếng, giọng
nói mang theo vài phần tò mò: "Nhưng, tôi rất muốn hỏi một chút, nếu tôi
làm như vậy coi như là hèn hại, tôi rất muốn biết, người làm những
chuyện này, nên hình dung như thế nào?"
Kiều An Hảo nói tới đây,
nháy mắt mặt lạnh, mở miệng sắc bén giống như từng roi: "Bà đừng tưởng
rằng người khác đều là đồ ngốc, thì bà thông minh nhất, bà chỉ ỷ vào Lục Cẩn Niên thích tôi, tôi thích Lục Cẩn Niên, bà mới có thể ở bên trong
gây sóng gió, tôi gọi cú điện thoại, chính là vì nói cho bà, nợ trước
kia bà thiếu, bây giờ phải bắt đầu hoàn lại, buổi tối sinh nhật bà năm
trước, tôi từng nói với bà, tôi sẽ cho bà bị cô lập chết không được tử
tế, thì tôi nhất định sẽ nói được thì làm được!"
Hàn Như Sơ nói:
"Bị cô lập? Gia Mộc là con tôi, mẹ con chúng tôi liền tâm, cho dù bây
giờ nó đang tức giận, nó cũng không thể không quan tâm tôi!"
Nếu
trước đây, Kiều An Hảo cũng không có mười phần nắm chắc, nhưng bây giờ
không giống, trong tay Hứa Gia Mộc đang cầm thư chia tài sản mà Lục Cẩn
Niên đã kí tên kia.
Cô với Hứa Gia Mộc từ nhỏ cùng chơi đùa đến
lớn, tuy Hứa Gia Mộc là con trai của Hàn Như Sơ, nhưng tính cách khác
rất lớn, là một người trọng cảm tình, hơn nữa tin nhắn cô đánh máy, máy
ghi âm, bức thư chia tài sản ba cái đột phát ở trước mắt Hứa Gia Mộc,
đầy đủ dao động tín nhiệm của anh với Hàn Như Sơ.
Sau đó, chỉ cần cô và Lục Cẩn Niên bởi vì chuyện nhà họ Hứa, có bất kỳ bất lợi gì...
Nhất định người Hứa Gia Mộc đầu tiên sẽ liên tưởng nghĩ đến chính là mẹ
anh ấy làm!