Kiều An Hảo hoàn hồn, lắc đầu một cái, mỉm cười với camera điện thoại, giọng nói mềm mại: "Không có."
Ngay sau đó liền đổi đề tài: "Chỗ của anh xong chưa?"
"Ừ. . . . . . Họp xong lúc 12 giờ, mới vừa trở lại khách sạn, ba giờ chiều
còn có buổi hội nghị." Lục Cẩn Niên cẩn thận nói rõ lịch trình của mình.
Làm việc lâu như vậy, cũng không nghỉ ngơi. . . . . . Ba giờ chiều còn phải đi họp. . . . . . Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, sau đó đau lòng nói: "Vậy
sao anh còn chưa nghỉ ngơi?"
"Đợi lát nữa ." Giọng nói của Lục
Cẩn Niên rất dịu dàng, trả lời xong vấn đề của Kiều An Hảo, nhìn trong
clip, phía sau cô là đường cái trống trải, có chút lo lăngs: "Có phải
tâm tình không tốt hay không? Tại sao lại đi lang thang trên đường vậy?"
"Không có." Kiều An Hảo lại lắc đầu, sau đó xê dịch điện thoại di động xuống,
chiếu vào đồ của mình: “Em mới vừa tham gia một buổi tiệc."
Kiều
An Hảo mặc một chiếc váy trễ ngực, bên ngoài khoác một áo khoác lạnh,
lúc cô chiếu vào đồ mình mặc là chiếu từ trên xuống, Lục Cẩn Niên có thể thấy nửa ngực trắng nõn từ trong màn hình, lập tức nhìn sang chỗ khác,
giọng nói nhỏ lại: "Trời lạnh như thế này, sẽ cảm lạnh đó, nhanh lên xe
rồi về nhà."
"Chờ một lát nữa thôi. . . . . ."
Lục Cẩn
Niên khẽ quay đầu trở lại, thấy ngực Kiều An Hảo vẫn ngang với mình,
trong cổ họng anh cứng lên, phí thật nhiều công sức, mới miễn cưỡng nặn
ra một câu: "Ngoan."
Tại sao lại có vẻ như giỗ em bé vậy. . . . . . Cô không phải là em bé. . . . . .
Kiều An Hảo bĩu môi, đáy lòng lại phát hiện hình như mình rất thích giọng
nói như vậy của Lục Cẩn Niên, vốn là còn muốn ở chỗ này một lúc nữa,
nhưng không thể chống lại, nên ngoan ngoãn lên xe.
Bởi vì lái xe, Lục Cẩn Niên
không thể trò chuyện video, tại phía xa nước Mĩ, mặc dù
trị an Bắc Kinh rất tốt, nhưng vẫn sợ cô sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cho
nên liền ngắt cuộc gọi video, đổi thành trò chuyện bình thường.
Lục Cẩn Niên sợ mình nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý lái xe của Kiều An Hảo, nên anh vẫn luôn duy trì sự im lặng.
Anh ở nước Mĩ có thể nghe thấy tiếng xe bên cô, còn cô thông qua tai nghe
Bluetooth có thể nghe thấy âm thanh tivi bên anh, ô tô của Kiều An Hảo
chạy về nhà, dù không có bất kỳ câu nói nào được nói ra, nhưng lại rất
an lòng.
Kiều An Hảo dừng xe ở trong vườn Cẩm Tú viên, tháo tai
nghe ra, cúp điện thoại, gọi lại cuộc gọi video cho Lục Cẩn Niên, đợi
đến khi anh nghe máy, cô mới mở miệng nói: "Em đến nhà rồi."
"Ừ." Lục Cẩn Niên đáp một tiếng, Kiều An Hảo nghe bên trong có âm thanh
huyên náo vang lên, sau đó đã nhìn thấy âm thanh của tivi đã bị Lục Cẩn
Niên tắt đi, sau đó trong điện thoại truyền đến giọng nói của anh:
"Trong tủ lạnh có sữa tươi, nhớ uống một ly..., ngủ sẽ ngon hơn."
Khi Lục Cẩn Niên ở nhà, đây đều là việc của anh, cho dù hiện tại anh đi công tác bên ngoài, nhưng vẫn lo lắng.
Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, đổi giày, chạy vào phòng bếp, cô đợi sữa tươi
được hâm nóng, nhìn vào trong điện thoại di động, thấy Lục Cẩn Niên đang xem kênh tài chính kinh tế trên tivi, không nhịn được hỏi một câu: "Anh chưa buồn ngủ sao?"
Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn cô một cái: "Chờ một chút, chưa buồn ngủ."