Lần này hôn sâu hơn, nóng bỏng hơn lúc nãy.
Giữa hô hấp và răng môi của Kiều An Hảo đều là hơi thở mát lạnh của Lục Cẩn Niên.
Đầu óc cô kêu ong ong, có cảm giác kích thích không nói nên lời, nóng bỏng từ đầu lưỡi lao nhanh đâm vào ngực mềm mại của cô.
Hôn đến cuối cùng, bản thân Kiều An Hảo cũng đã quên có mấy phóng viên đang trốn ở nơi bí mật gần đó, chỉ theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh.
Cô hiếm khi chủ động, giống như kích thích đến anh, cả người anh đều dán
lên cơ thể cô, dùng hết toàn lực mút thỏa thích, rút hết sức lực của
Kiều An Hảo khiến cô choáng váng mơ hồ.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, rất lâu….
Ngay lúc Kiều An Hảo nghĩ rằng bản thân suýt nữa nghẹt thở thì cuối cùng anh chậm rãi rời khỏi môi cô. Nhưng cô vẫn ngây ngốc nhắm mắt lại như cũ,
tim như ngừng đập, ngay cả hô hấp cũng ngừng luôn.
Lục Cẩn Niên
cúi đầu ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào cô giống như một giây sau sẽ nuốt cô vào trong bụng, hơi thở của anh có chút hỗn loạn, chậm rãi vươn tay vuốt tóc tán loạn vì nụ hôn, ghé sát vào bên tai cô, thấp giọng
nói: “Vốn vừa thấy em đã muốn hôn em như vậy.”
Lời nói này rõ
ràng rất mập mờ, lại bị anh dùng giọng điệu trong trẻo lạnh lùng nói ra, mang theo sức hấp dẫn khác người, khiến lông mi dài của Kiều An Hảo run rẩy, sau đó mới ý thức được bản thân đang bị nghẹt thở đến khó chịu,
vội hít sâu một hơi, mở mắt liền chứng kiến ánh mắt thâm thúy của Lục
Cẩn Niên, theo bản năng lại nhắm mắt, vừa muốn nhìn anh, vừa không dám
nhìn anh.
Vì cơ thể hai người tiếp xúc quá thân mật, nên Kiều An
Hảo cảm nhận rõ rệt nửa thân dưới của người đàn ông đã thay đổi, mặt cô
lập tức giống như lửa đốt, cọ xát thêm nữa càng đỏ hơn, cuối cùng dứt
khoát chôn đầu vào ngực anh, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Đáng ghét quá
à.”
Chữ “À” cuối cùng chính cô cũng không để ý dưới tình huống
này mà kéo dài ra, rất giống như đang hờn
dỗi, nghe Lục Cẩn Niên khó
chịu hừ một tiếng, hô hấp kề sát gò mà cô càng nóng bỏng thêm, ôm cô
càng chặt thêm.
Qua một lúc lâu Lục Cẩn Niên mới thở dài một, kéo Kiều An Hảo rời khỏi ngực mình, sau đó giơ tay lên sửa sang quần áo có
phần lộn xộn cho cô mới lùi về sau một bước, hơi kéo dài khoảng cách
giữa hai người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An Hảo đỏ bừng, lén
nâng mí mắt liếc nhìn Lục Cẩn Niên một cái, chứng kiến anh bộ dạng ưu
nhã sửa quần áo sau đó mở miệng nói: “Đi thôi.”
Tiếp theo dắt tay cô quay về cửa hàng lúc nãy vừa mới mua túi.
Trợ lý và Triệu Manh đang ngồi trên sofa uống cà phê, mấy nhân viên hướng
dẫn vừa tiếp họ đứng bên cạnh, vẻ mặt mỉm cười không biết đang cùng tán
gẫu chuyện gì với bọn họ.
Trợ lý nhìn thấy Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, lập tức đứng lên nói: “Anh Lục, những túi này vẫn muốn trả lại sao?”
Kiều An Hảo vừa định nói “Trả lại,” kết quả Lục Cẩn Niên đã nhanh chóng mở miệng trước cả cô: “Không trả.”
“Lục Cẩn Niên…..”
Kiều An Hảo vừa mở miệng gọi tên Lục Cẩn Niên, anh dường như đã hiểu được cô muốn nói gì, giọng điệu thong thả ngắt lời cô nói: “Không phải muốn về
nhà sớm hơn à? Trả lại rất lãng phí thời gian, cứ để như vậy đi.”
Đưa đồ cho cô Kiều không muốn lấy lại thì cứ không lấy lại đi, còn tìm cái cớ thoạt nghe rất quang minh chính đại.