Trình Dạng hơi ngẩn ra, sau đó liền quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"
"Không có." Kiều An Hạ cười lắc đầu.
Trình Dạng "Ừ" một tiếng, nắm tay Kiều An Hạ: "Đi thôi, ăn cơm."
Kiều An Hạ nhìn đồ ăn trên bàn ăn đã được Trình Dạng dọn xong, lại rút tay ra: "Em không đói bụng, em muốn ngủ, anh ăn đi."
Trình Dạng mấp máy môi, nhìn chằm chằm ánh mắt của Kiều An Hảo trong chốc
lát, cuối cùng vẫn gật đầu, giọng điệu dịu dàng như cũ : "Được, vậy anh đi chuẩn bị nước để em tắm."
"Không cần, em tự mình làm được." Giọng nói Kiều An Hạ dịu dàng.
Trình Dạng giật giật môi, vẫn gật đầu: "Vậy thì tốt, em ngủ một lát đi, anh hâm nóng đồ ăn cho em , đợi đến khi em tỉnh rồi ăn."
Kiều An Hạ "Ừ" một tiếng.
Trình Dạng theo thói quen cúi đầu, hôn lên chân mày của cô, môi của anh vừa
rời khỏi, cô cũng rút tay mình ra, xoay người rời đi.
Trình Dạng
vốn chờ chuyến bay của Kiều An Hạ, vẫn chưa ăn cơm tối, hiện tại cũng
chín giờ rồi, thật sự rất đói, lúc này lại không muốn ăn nữa, nhưng anh
không trở về phòng ngủ, mà ngồi trước bàn ăn khoảng hơn nửa tiếng, mới
đứng dậy, bỏ thức ăn đã được bọc ni lông vào hộp giữ nhiệt, mới đi tới
phòng ngủ.
Trình Dạng đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy được Kiều An Hạ nằm trên giường đang vội vàng nhét điện thoại di động vào trong
chăn, nhắm hai mắt lại.
Anh dừng lại một chút, rón rén đi tới bên giường, biết rõ cô không ngủ, nhưng giả vờ làm như không biết, cẩn thận đắp chăn cho cô, sau đó đi vào phòng tắm.
Tắm xong ra ngoài,
Trình Dạng tắt đèn, nằm bên người Kiều An Hạ, anh không quấy rầy cô, chỉ là nhắm hai mắt lại, nhưng lại hơi khó chịu.
Qua một thời gian
lâu, anh cảm thấy cô gái bên cạnh khẽ cử động, giống như là mở điện
thoại, mặc dù anh nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm thấy có ánh sáng sáng
lên.
Một lát sau,
màn hình điện thoại di động mới đen lại, sau đó trong màn đêm yên tĩnh, anh nghe cô gái bên cạn đè nén tiếng nức nở,
tiếng khóc đứt quãng truyền đến.
Hàng mi dài của Trình Dạng run rẩy hai cái, lại giả bộ ngủ say như cũ, không nhúc nhích nằm yên.
Tiếng khóc kéo dài một hồi lâu, mới biến mất, lại trải qua không biết bao
lâu, hô hấp của Kiều An Hạ mới đều đặn, Trình Dạng giống như đã ngủ, lúc này mới mở mắt, quay đầu, nhờ vào đèn ngủ, anh nhìn thấy mắt của cô
khóc đến sưng tấy .
Trình Dạng nuốt nước miếng một cái, tầm mắt
rơi trên di động của cô, anh chần chừ một chút, cầm lên, điền mật mã
vào, mở weibo của cô ra, đập vào mắt chính là Weibo của Lục Cẩn Niên .
Khoảng 4 tiếng trước, Lục Cẩn Niên đăng trạng thái mới: xin hỏi, bà Lục, giấy chứng nhận kết hôn có đẹp không? @ Kiều An Hảo.
Một câu nói ngắn ngủi, lại khiến cho người ta cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhưng Kiều An Hạ thân là chị của Kiều An Hảo, bởi vì cái hạnh phúc này mà khóc hơn nửa đêm. . . . . .
Đáy lòng Trình Dạng hình như là hiểu ra một ít gì đó, cho tới bây giờ anh
đều muốn Kiều An Hạ có một không gian cho anh, lần đầu tiên mở điện
thoại của cô, tìm nửa ngày, cuối cùng tìm thấy tên "Mylove", mở ra, bên
trong không phải số của anh, mà là một số điện thoại anh rất quen thuộc.