"Không phải là đau
lòng cho một người trốn tránh, không phải là khổ sở không kể được với
ai, không phải làbị thương lại càng thông suốt, em không sợ yêu lại yêu
khắc sâu như vậy."
Theo tiếng hát Kiều An Hảo, cô và Lục Cẩn Niên một lần rồi một lần, giống như thước phim quay chậm trước mặt cô, trong thời điểm này, dường như không phải cô hát vì dự thi, mà là đơn giản vì tình yêu giữa cô và anh.
Cô nghĩ đến thời gian cô thầm yêu anh,
khổ sở không dám để cho anh biết, vui vẻ xoay người mới dám mỉm cười,
mỗi một khi tưởng như đến gần nhau, cuối cùng cũng là khoảng cách xa
hơn, rõ ràng sợ hãi lại yêu không dám yêu, nhưng cố tình yêu đến khắc
cốt ghi tâm.
"Không phải chỉ là một người trông chừng , không
phải là trong phòng bếp không còn bóng dáng hai ta, không phải là không
còn tiếng hát trước khi ngủ, em có thể nào sống được. . . . . ."
Mặc dù bây giờ Lục Cẩn Niên đã kết hôn cùng cô, khi hát bài này, mặc dù cảm giác đau đớn đã ít đi rất nhiều, nhưng lại có thêm cảm giác may mắn.
May mắn trời cao chiếu cố, để cho cô có thể tìm được anh, cùng anh nắm tay nhau lần nữa.
Chính là loại may mắn này, khiến cho lời hát của cô có cảm giác rất kỳ lạ,
nghe rất đau đớn, rồi lại làm cho người ta một loại hi vọng ẩn chứa.
Tựa như đau thương, rồi lại chẳng phải đau thương.
Tiếng hát của Kiều An Hảo ngừng lại, toàn hội trường yên tĩnh, ước chừng qua
nửa phút, không biết là người nào bắt đầu hoàn hồn vỗ tay, ngay sau đó
là tiếng vỗ tay giống như sóng biển vang lê, giám khảo cũng hoàn hồn,
rối rít vỗ tay, đợi đến khi tiếng vỗ tay đã ngưng, Kiều An Hảo lấy được
năm lời đồng ý từ ban giám khảo.
Gần đây trạng thái tinh thần của Hàn Như Sơ vẫn luôn không tốt chút nào, bởi vì lần trước ở dạ tiệc từ
thiện ghi âm của bà và Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo cho ra ánh sáng,
khiến Hứa gia sụp đổ, gần đây
Hứa Vạn Lý hờ hững với bà, thường xuyên
đêm không về ngủ, thỉnh thoảng trở về cũng rất muộn, có lúc còn không
ngủ phòng chính, trực tiếp ngủ ở phòng khách.
Năm Hứa Gia Mộc ba
tuổi, Hàn Như Sơ biết chồng mình còn có con riêng bên ngoài, cuộc sống
của bà liền đặt toàn bộ trên người của Hứa Gia Mộc, những năm này bà và
Hứa Vạn Lý xem ra vô cùng thân thiết, thật ra thì cũng chỉ là làm ra vẻ
với bên ngoài, trên thực tế khi đóng cửa lại, hai người đều không nói
chuyện với nhau, thậm chí đã gần 10 năm, bà và Hứa Vạn Lý đến cuộc sống
vợ chồng bình thường cũng không có.
Cho nên, Hứa Vạn Lý đối với
bà vô cùng lạnh nhạt, bà vốn không có cảm giác gì nhiều, chỉ để ý đứa
con trai của mình, Hứa Gia Mộc.
Từ một đêm kia ở Bắc Kinh, sau
khi Hứa Gia Mộc lái xe rời đi, cũng đã hơn một tuần rồi, Hứa Gia Mộc
không nhận điện thoại của bà, không trả lời tin nhawsb]n, thậm chí bà đi qua công ty, cũng đều bị thư ký tìm lấy gì đó từ chối.
tối nay
lúc sáu giờ Hàn Như Sơ lại gọi cho Hứa Gia Mộc mấy cú điện thoại, vẫn
không ai nghe, quản gia chuẩn bị xong bữa ăn tối, bà lại không có chút
muốn ăn, liền lên lầu.
Nhốt mình ở trong phòng ngủ bốn tiếng, lúc xuống lầu uống nước, hai người giúp việc đang = xem ti vi.
Giống như là một tiết mục giải trí, bà cũng không để ý, chờ người giúp việc
rót cho mình ly nước, bà vừa mới chuẩn bị bưng lên lầu, liền nghe được
sau lưng trên TV truyền đến tên "Kiều An Hảo".