Nhưng, lúc biết xí nghiệp Hứa thị rối loạn, trong lòng vẫn bận tâm, cho dù cả một quãng thời gian không có xuất hiện.
Mấy ngày hôm trước anh xuất hiện trước cửa tiểu khu nhà cô, cô rất lý tính
nói rõ ràng cho anh biết, anh và cô không có kết quả, cô đã cho anh bảy
năm tuổi xuân, thời gian tốt đẹp nhất trong đời toàn bộ đều đặt trên
người anh, cô không thể cứ để bản thân mình u mê không tỉnh ngộ tiếp
nữa, nhưng lý trí thì lý trí, khi anh ôm lấy cô, nước mắt rơi xuống trên cổ cô, bất lực nói, Tương Tư, ở cùng anh trong chốc lát, vào lúc đó,
hết thảy hy vọng của cô đã bị suy sụp, thất bại.
Kỳ thật cô không biết, mình và Hứa Gia Mộc hiện nay lại ở cùng nhau, kết cục cuối cùng là hạnh phúc, hay càng thống khổ.
Nhưng, cô trước sau vẫn làm không được, đối với anh thờ ơ lạnh nhạt, ngồi yên không để ý đến.
Tống Tương Tư nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Hứa Gia Mộc ngồi trên sô pha, nhìn
chằm chằm di động đến xuất thần, trên bàn trà trước mặt anh, có một tờ
giấy.
Hứa Gia Mộc cảm thấy phía sau có người tới gần, vội vàng
vươn tay, cầm tờ giấy lên, bỏ vào trong túi, sau đó hơi quay đầu lại,
nhìn thoáng qua Tống Tương Tư, nhưng không nói gì.
Tống Tương Tư
ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Mộc, liếc nhìn màn hình điện thoại di động
của Hứa Gia Mộc, thấy phía dưới bài trả lời của Kiều An Hảo trên Weibo,
toàn bộ đều là lời chửi mắng khó mà lọt vào trong tầm mắt.
"Đừng xem những thứ đó, trên mạng không bao giờ là thật cả."
Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ném điện thoại di động lên bàn trà, sau đó ngã người ra sô pha.
Anh đã cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong chỉ một màu lam đơn giản, bởi vì
máy sưởi trong phòng có chút nóng, tay áo được xắn lên cao, Tống Tương
Tư liếc mắt liền nhìn thấy một mảng máu ứ đọng ghê người trên cánh tay
anh, chân mày liền cau lại, vươn tay nắm cánh tay của anh: "Đây là
chuyện hồi nào? Sao bị
thương nặng như vậy? Đã đi bệnh viện khám chưa?"
Tống Tương Tư nắm như vậy, khiến cho Hứa Gia Mộc đau đến hít vào một hơi,
Tống Tương Tư vội vàng buông lỏng tay, giọng nói của Hứa Gia Mộc hơi
phát run giải thích: "Không có việc gì, bị máy quay phim đập một cái,
không cần đi bệnh viện."
"Bị ứ máu thành màu tím đen, còn không
nghiêm trọng?" Tống Tương Tư lẩm bẩm một câu, đứng lên đi đến trên tủ
bếp, lấy hộp thuốc ra, trở lại ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Mộc: "Em xức
thuốc cho anh."
Hứa Gia Mộc tùy ý Tống Tương Tư xoa nắn, nhẹ nhàng đáp "Ừ".
Tống Tương Tư một bên bôi thuốc, một bên nhịn không được lẩm bẩm: "Không
đúng, anh bị máy quay phim đập trúng, anh không tìm chủ nhân máy quay
phim tính sổ sao?"
"Hứa Gia Mộc, nếu ngày hôm sau anh bị sưng
hơn, nhất định phải đi bệnh viện khám một chút, lở như xương cốt bị đập
khiến có tật gì thì sao."
"Máy quay phim nặng như vậy, ôm mãi
cũng không cần chụp ảnh, đây quả thực là nguy hại cho xã hội, may mắn là đập vào cánh tay, nếu đập vào đầu, có lẽ người bị đập đã chết rồi!"
Hứa Gia Mộc bị câu nói sau cùng làm cho cả người cứng đờ.
"Anh bị sao vậy? Đau lắm hả? Em sẽ nhẹ tay, anh nhịn chút nha..."
"Tương Tư." Hứa Gia Mộc vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
Tống Tương Tư ngậm miệng, "Hả?", một lát sau, giọng điệu như cũ có hơi không được tốt hỏi: "Làm sao vậy"
"Xì căng đan của Kiều Kiều và anh hai anh, đối với hai người bọn họ mà nói, kết quả xấu nhất là gì?"