Nhưng chờ đến buổi
tối khi Lục Cẩn Niên đi tắm, Kiều An Hảo vẫn không nhịn được cầm điện
thoại lên, ấn vào màn hình mở trang blog, đập vào mắt là những lời mắng
chủi cô, hơn nữa tin tức lắng đọng tròn mười hai giờ lúc này càng diễn
càng ác liệt, fan của Lục Cẩn Niên vốn chỉ bình luận ở phía dưới trang
của cô, cầu xin cô buông tha cho Lục Cẩn Niên, nhưng bây giờ chủ đề
"Buông tha cho nam thần của chúng tôi" đã thành chủ đề hot đứng thứ nhất rồi.
Ấn chọn vào, kéo xuống nhìn mấy trăm bài bình luận, hoàn
toàn không tìm thấy một bình luận nào giúp cô nói chuyện cả, không, ngay cả một người giữ vững trung lập cũng không có, tất cả bình luận đều là
"Cô không xứng với nam thần của chúng tôi", "Cô là yêu tinh hại người",
"Cút khỏi giới giải trí đi", "Chúc cô sớm bị chồng tôi ruồng bỏ!"...
(chồng tôi tức là nói LCN là người chồng quốc dân ý)
"Đang nhìn
cái gì vậy?" Giường sau lưng đột nhiên lún xuống, sau đó là truyền đến
giọng nói thanh lãnh trước sau như một của Lục Cẩn Niên.
Kiều An
Hảo vội tắt màn hình điện thoại, xoay người chui vào trong ngực Lục Cẩn
Niên: "Không xem gì cả, chỉ là nhàm chán đi dạo Taobao thôi."
Cho dù Lục Cẩn Niên không tận mắt nhìn thấy vừa rồi Kiều An Hảo xem cái gì
trong điện thoại, nhưng anh cũng biết cô đang nói dối, ánh sáng trong
mắt anh léo lên một cái, lại thuận theo lời nói dối của cô, hỏi tiếp:
"Vậy có muốn mua thứ gì không?"
"Không có." Kiều An Hảo lắc cái
đầu nhỏ đang gối lên ngực của Lục Cẩn Niên, sau đó hơi nâng đầu lên,
nhìn cái cằm có đường cong xinh đẹp của Lục Cẩn Niên nói: "Em vốn cho là mình sẽ mún mua cái gì đó, kết quả khi lên xem, mới nhớ tới thời gian
trước người nào đó nổi điên gần như chuyển hết đồ về nhà, sau đó hoàn
toàn không dùng đến, haizz, thật khiến em mất mát mà."
Kiều An Hảo cười tủm tỉm nói xong, lúc nói đến câu cúi, còn giả làm thành dáng vẻ khổ não, than thở một tiếng.
Nhưng Lục Cẩn Niên vẫn nhìn thấy rõ trong mắt cô hiện lên sự bất lực và khổ
sở trong giây phút cô rũ mắt xuống, mặc dù
rất nhanh sau đó, cô liền
nhếch môi tiếp tục nụ cười rực rỡ.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm
vào Kiều An Hảo đang gắng gượng cười tươi, đáy lòng nổi lên cơn đau nặng nề đè nén, vươn tay sờ lên tóc của Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, nếu không
vui thì đừng cười."
Kiều An Hảo bị những lời này của Lục Cẩn Niên làm cho chưng hửng.
Thì ra anh nhìn ra được?
Nhưng chỉ một giây đồng hồ, nụ cười trên mặt Kiều An Hảo như hoa nở nở rộ
thêm lần nữa: "Không có đâu, em có gì đâu mà không vui chứ? Không phải
chỉ bị người ta mắng thôi sao? Từ nhỏ đến lớn cũng không phải em chưa
từng bị mắng, chỉ có điều lần này bị rất nhiều người mắng mà thôi, dù
sao cũng chỉ là mắng thôi, không sao cả, hoàn toàn không ảnh hưởng đến
em, tại sao em phải không vui chứ..."
Kiều An Hảo càng nói không
thèm để ý, đáy lòng Lục Cẩn Niên càng thêm đau đớn, đến cuối cùng, anh
có chút không chịu nổi ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực mà ôm chặt lấy
cô.
Lời trong miệng Kiều An Hảo bỗng dưng dừng lại, một lát sau,
cô cố gắng để giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, hỏi: "Đang yên
đang lành đột nhiên ôm chặt em chi vậy?"
Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo càng chặt hơn, có chút ngột ngạt mở miệng nói: "Kiều Kiều, anh biết em đang khó chịu."
Trên mặt đầy nụ cười của Kiều An Hảo hơi ngưng lại.
Sau đó, giọng nói trầm thấp của Lục Cẩn Niên vang lên lần nữa: "Khó chịu thì nói ra, đừng kìm nén ở trước mặt anh như vậy.