Hứa Gia Mộc ném ra câu hỏi này xong, liền trầm mặc thật lâu, anh ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước, mí mắt cũng rũ xuống.
Mặc dù thoạt nhìn anh ấy rất bình tĩnh, nhưng xuyên qua màn hình lớn, nhìn
sắc mặt anh ấy, vẫn xuất hiện một tia giãy giụa, giống như là đang đấu
tranh chuyện gì đó khó có thể hạ quyết định.
Hứa Gia Mộc trầm mặc khoảng một phút đồng hồ, đang lúc tất cả mọi người đều cho là anh ấy sẽ không nói gì nữa, đột nhiên anh ấy móc một cái usb từ trong túi ra, đưa cho người chủ trì ở bên cạnh, nói: "Làm phiền anh lần nữa chiếu hết tài liệu có trong này cho mọi người cùng xem."
Người chủ trì nghi ngờ một chút, bèn nói: "Được."
Lúc anh ta vừa đưa tay ra nhận cái usb đó, giữa chừng đột nhiên Hứa Gia Mộc dùng lực nắm chặt trở lại, sắc mặt của anh ấy trở nên có chút tái nhợt, cánh môi mím chặt, qua một hồi lâu, cuối cùng vẫn đặt usb vào trong tay người chủ trì.
Rất nhanh một đoạn đối thoại vang lên giữa hiện trường.
"Mẹ, con có thể hỏi mẹ một chuyện không?"
"Gia Mộc, con hỏi đi."
"Có phải mẹ đã sớm biết anh con thích Kiều Kiều hay không?"
"Gia Mộc, con đột nhiên hỏi cái này làm cái gì?"
"Mẹ, lúc con còn đang hôn mê ở bệnh viện, khi nào tỉnh lại bác sĩ cũng không cách nào xác định, mà lúc đó tình hình công ty Hứa thị gặp nhiều nguy
cơ, mẹ vì giữ được công ty Hứa thị, liền tìm anh con và Kiều Kiều, kỳ
thật con luôn nghĩ, theo tính tình của anh con, tại sao anh ấy đột nhiên đồng ý đề nghị tới đóng vai con, đến bây giờ con mới biết, là bởi vì
Kiều Kiều."
"Gia Mộc. . . . . ."
"Mẹ, mẹ sớm biết anh con
thích Kiều Kiều, đúng không? Khi đó mẹ lấy Kiều Kiều làm mồi dụ, anh ấy
mới đồng ý tới đóng vai con, cùng Kiều Kiều giả làm vợ chồng, có đúng
hay không?"
"Gia Mộc, con khỏe lên đã lâu rồi cũng chưa trở về
thăm mẹ, không dễ dàng gì trở về một lần, có thể không
nhắc đến tên tạp. . . . . . bọn họ hay không."
"Mẹ, những tin tức trên mạng kia là do mẹ thả ra phải không? Chỗ ở của anh con và Kiều Kiều, cũng là mẹ
tiết lộ cho ký giả phải không? Còn có hai tấm hình Kiều Kiều ăn cơm với
anh con, lúc trước không phải con bảo mẹ xé rồi sao? Tại sao mẹ không
xé, sau lưng con truyền đi ra ngoài hả? Mẹ, anh con với Kiều Kiều, bọn
họ đã giúp đỡ chúng ta, tại sao bây giờ mẹ xoay lưng hại người đã từng
giúp đỡ chúng ta chứ?"
"Gia Mộc, con đừng tức giận. . . . . . Mẹ bảo đảm, mẹ bảo đảm đây là một lần cuối cùng. . . . . ."
Đoạn đối thoại phát tới đây, đột nhiên ngừng lại, tiếp theo sau đó rốt cuộc đã nói những gì, không ai biết được.
Lúc này ở hiện trường, an tĩnh một cách dị thường.
Hứa Gia Mộc đứng ở trên bục sân khấu, lẳng lặng giơ micro lên: "Tôi nghĩ,
cái gì cũng không cần tôi nhiều lời nữa chứ? Đoạn đối thoại được ghi lại vừa rồi kia, có thể giải thích tất cả rõ ràng rồi."
Mẹ của anh
làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, anh tức giận, anh oán hận, nhưng anh
không nghĩ tới, có một ngày như vầy, anh và mẹ mình phải đứng ở vị trí
đối địch nhau.
Anh biết, mẹ mong đợi anh về nhà, ở trên thế giới này, mẹ quan tâm nhất chính là anh đứa con trai này.
Hôm nay anh trở về rồi, mẹ thật sự rất vui vẻ, nhưng bà lại không biết, anh có mục đích mới trở về, anh cố ý nói với bà những lời đó.
Trong
lòng anh rất rõ ràng, hôm nay sau khi đoạn đối thoại này truyền ra
ngoài, những lời nhục mạ kia, sẽ từ trên người của Kiều An Hảo và Lục
Cẩn Niên, chuyển sang trên người của mẹ anh.