Sau khi Kiều An Hảo nói đến đây, nước mắt đã chảy xuống.
Ngay cả ban lãnh đạo đang ngồi ở bên cạnh và khán giả dưới sân khấu đều có chút trở nên nặng nề.
Kiều An Hảo cố gắng giương lên khóe môi, tiếp tục nhẹ nhàng chậm rãi nói:
"Có một đoạn thời gian, anh rời xa tôi, trước khi rời đi, anh viết cho
một người bạn của mình một bức thư, thư viết rất dài, ước chừng chiếm
bốn trang của màn hình điện thoại di động 5 inch, trừ trang đầu tiên là
nội dung cần giao phó, ba trang sau, từng câu từng chữ trong đó, đều có
liên quan đến tôi, ngay cả câu nói sau cùng, bên trong cũng nhắc đến tên của tôi."
Kiều An Hảo hít vào một cái, dùng giọng nói mang theo
một chút nghẹn ngào nói tiếp: "Thật lâu về sau, tôi mới biết được, anh
đã đi Mĩ, khi tôi ở Mĩ đã cùng anh đi ăn cơm tại một nhà hàng Trung
Quốc, bởi vì chỉ có một mình tôi ăn, cho nên tôi chỉ gọi một phần ăn,
kết quả thực đơn đến trong tay của anh, món ăn trên đó anh cũng không
nhìn đến, liền soàn soạt gọi ra mấy món, tất cả những món anh gọi ra đều là những món tôi thích ăn, vào giờ phút này, tôi thật sự vô cùng muốn
hỏi anh một câu mà lúc ấy tôi không hỏi ra, rốt cuộc một mình anh ngồi
trong phòng ăn ở nhà hàng đó bao nhiêu lần, đã nếm qua bao nhiêu lần
những món tôi thích ăn, cho nên mới có thể không nhìn thực đơn, mà đã có thể gọi ra những món tôi thích?
"Lúc chụp ảnh 《Thần kiếm
》, điều kiện đoàn phim có chút khó khăn, có một đêm, một tên ăn trộm
lẻn vào trong phòng của tôi, lúc ấy tên trộm kia bị mù quáng, lúc hắn
cầm gối đầu đè ngộp tôi, là anh xuất hiện, nhưng mà rất nhanh anh liền
rời đi, khi đó, tôi và anh vẫn trong tình trạng chia tay, đó là lần thứ
hai anh cứu mạng tôi, nếu như bây giờ là thời cổ đại, cứu mạng một lần
lấy thân báo đáp, như vậy tôi muốn lấy thân báo đáp anh hai lần, cả đời
này, kiếp sau nữa."
. . . . . .
Kiều An Hảo nói xong lời cuối cùng, phần lớn người ở dưới sân khấu, không phải rơi nước mắt, chính là vành mắt đã đỏ lên.
"Không phải tôi đang khoe khoang, cũng không phải tôi hạnh phúc, mà là rất
hạnh phúc, tôi chỉ muốn đứng ở trên sân khấu này, nói
hết một lần từng
chuyện mà anh đã từng làm cho tôi, tôi muốn nói cho anh biết, mặc dù tôi chưa từng nói qua, nhưng trong lòng tôi đều nhớ rất rõ."
"Trước khi kết thúc câu chuyện xưa này, tôi muốn nói với anh một câu."
Dứt lời cô xòe một bàn tay ra.
"Em." Tay của cô giơ ra một ngón.
"Yêu." Ngón tay biến thành cây kéo.
"Anh." Cây kéo biến thành tảng đá.
"Ông Lục, cô Kiều ở trước mặt toàn bộ thế giới tỏ tình với ông nha!" Trợ lý
lại kề sát nói khẽ vào trong tai Lục Cẩn Niên lần nữa.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào Kiều An Hảo trên sân khấu, mặt mày thoáng hiện một nét kích động.
Vừa rồi anh còn cảm thấy tiếc nuối vì tối nay cô không thể biểu diễn tiết
mục mỹ nhân ngư múa trống, lại không nghĩ rằng, cô xoay lưng cho anh một kinh hỉ lớn như vậy.
Một ngón tay, cây kéo, tảng đá.
Ngôn ngữ tay là ngôn ngữ tỏ tình tốt đẹp nhất mà anh đã từng nói với cô.
Vật đổi sao dời, cô đứng dưới ánh đèn sân khấu, lấy lời nói tỏ tình biến thành ngôn ngữ tay của người khuyết tật để tỏ tình.
Lúc này Kiều An Hảo thật sự có một chút kích động, muốn thêm một câu "Yêu
anh 13 năm" ở phía sau, nhưng cô nghĩ đến, mình đã từng viết một bức thư tình, vùi ở trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, cũng không có lấy ra, nhưng lại cảm thấy có chút không cam lòng, vì vậy nuốt nước miếng một
cái, đè xuống lời nói không ngừng vọt lên trên cổ họng, sau đó cúi người chào, nói: "Một câu chuyện xưa của tôi kể xong rồi, cám ơn mọi người."
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Sau cùng vẫn là trợ lý vỗ tay trước, sau đó có người bắt đầu vỗ tay, tiếp đó cả hiện trường tranh tài, tiếng vỗ tay như sấm.