Bạn học Lục Cẩn Niên.
Thật mạo muội khi viết cho bạn lá thư này, mong rằng nó sẽ không mang phiền phức đến cho bạn.
Phía sau chữ "phiền phức" còn vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười rất ngộ nghĩnh nữa, khiến cho khuôn mặt của Lục Cẩn Niên vô thức cũng tươi cười.
"Cũng vì, mỗi con người tồn tại trong cuộc đời này, chính là vì chờ đợi một
nửa khác xuất hiện, mình rất mong, mình vẫn tiếp tục tồn tại, chính là
vì bạn."
Lúc Lục Cẩn Niên nhìn đến những dòng này, anh có
chút ngẩn ngơ, dòng chữ này có chút quen thuộc, hình như anh đã nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng bây giờ lại không nghĩ ra.
Lục Cẩn Niên nhăn nhăn đôi lông mày, anh tiếp tục đọc.
"Mình cũng không mơ ước quá nhiều, chỉ là hi vong được ở cùng một chỗ với bạn."
"Mình cũng không có tài văn chương gì, mình chỉ muốn nói, dù có năm mươi năm sau, mình vẫn yêu bạn như bây giờ."
"Mình mong, cả cuộc đời này, không có người nào như bạn, để mình tiếp tục yêu nữa."
Lúc Lục Cẩn Niên đọc đến đây, anh nhìn chằm chằm vào trang thư màu trắng nhạt kia, có chút giật mình.
Những lời này, hình như anh đã nghe qua ở đâu đó...
"Bạn biết không, từ ngày mình gặp được bạn, thì tất cả những việc mà mình làm, đều muốn được gần bạn hơn."
"Mình đã có rất nhiều lần mơ, nhưng trong những giấc mơ đó đều có bạn, mình
cũng tưởng tượng rất nhiều lần, mỗi lần đều muốn ở chung một chỗ với
bạn, mình cũng ước rất nhiều điều, nhưng điều ước nào cũng là mong bạn
yêu mình."
Nhìn đến đây, cuối cùng Lục Cẩn Niên cũng nhớ ra, nội
dung bên trong bức thư, chính là nội dung bên trong máy ghi âm của Kiều
An Hảo, là cuộc nói chuyện giữa cô và Hứa Gia Mộc.
Đây là có chuyện gì đang xảy ra?
Cô nói những lời tỏ tình đó cho Hứa Gia Mộc, vậy sao lại viết bức thư này cho anh?
"Đối với cả thế giới này, bạn chỉ là một người bình thường, nhưng đối với mình, bạn là cả thế giới."
"Dù sống hay chết, mình chỉ yêu bạn."
Cuối thư là một dòng chữ được viết bằng bút kim tuyến màu xanh dương: "Đẹp
nhất không phải là nhìn trời đang mưa, mà là bạn và mình cùng tránh mưa
dưới một mái nhà."
Tái
bút: Kiều An Hảo.
Phía dưới là ngày, tháng, năm này của năm năm trước.
Nói cách khác, lá thư này chính là do Kiều An Hảo viết cho anh đầu hè năm năm trước?
Lúc đó, anh còn quay phim ở Hàng Châu, cô học đại học Bắc Kinh, cả hai đều
sắp tốt nghiệp đại học. Mặc dù thứ hạng trong bảng xếp hạng cuối học kì
của anh thấp hơn cô, tuy nhiên, anh vẫn nhớ rất rõ top 10 người cao
nhất, khắc sâu trong trí nhớ.
Ngày hôm đó, một mình cô chạy đến
Hàng Châu, nhưng lại bị rơi túi tiền, lúc đó anh còn đang ở trong trường quay, mạo hiểm chạy đến bên cô trong trời mưa to... Ngày hôm đó, chính
là ngày đầu tiên, anh và cô ở chung một căn phòng... Trong đêm đó, anh
còn lén hôn trộm cô, ngầm thề sẽ phụ trách với cô... Cũng trong một đêm
đó, anh quyết định đập tan tất cả những đùa giỡn, lúc bức chân vào sự
nghiệp nghệ sĩ của mình, anh sẽ tỏ tình với cô...
Mà cô, chính là trong đêm của mười ngày sau, viết lá thư này...
Nghĩ đến đây, Lục Cẩn Niên nhìn đến tám chữ trên bức thư, trong đôi mắt hiện lên tia sáng, cầm lá thư đưa về phía trước.
Anh còn nhớ rất rõ, bên trong cây bút ghi âm hôm đó, Kiều An Hảo đã nói: "Dù sống hay chết, mình chỉ yêu bạn."
Sau đó Hứa Gia Mộc cũng nói một câu: "Dù sống hay chết, mình chỉ yêu bạn."
Nhưng trên bức thư cô gửi cho anh cũng ghi dù sống hay chết, mình chỉ yêu bạn.
Hứa Gia Mộc nói với cô câu đó, vì sao cô lại viết cho anh?
Đây chính là một chi tiết bất ngờ rất quan trọng chăng?