Editor: Tiểu Cân
Lục Cẩn Niên dường như lúc nào cũng mang theo giấy bút bên mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi ra, cho dù không động đến sách giáo khoa lâu như
vậy rồi nhưng anh vẫn có thể dễ dàng ra một đề hóa học.
Có điều
Lục Cẩn Niên chỉ tùy tiện lật một trang sách hóa học ra, liền lôi một
phong thư màu tím nhạt từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt lên trước mặt Kiều An Hảo, sau đó huých vào cánh tay cô.
Câu chuyện trên tạp chí
thanh xuân ấy, kể lại vẫn rất hấp dẫn người nghe, Kiều An Hảo có chút
xuất thần, chợt bị cánh tay Lục Cẩn Niên huých một cái, cô quay phắt đầu liền nhìn thấy bức thư, cô theo bản năng nhìn Lục Cẩn Niên, lại thấy
anh đang cầm bút viết viết ngoáy ngoáy trên giấy, giải đề hóa học mà cứ
như chơi trò chơi.
Kiều An Hảo buồn bực chớp chớp mắt, cầm bức
thư lên, mở ra, thấy bên trong có một tờ giấy màu vàng nhạt bị gấp lại,
mở ra xem, bên trên là những dòng chữ rồng bay phượng múa của Lục Cẩn
Niên.
Bạn học Kiều An Hảo:
Thật vui khi nhận được thư của bạn.
Nếu bạn không ngại thì 7 giờ 30 phút tối nay, mình hẹn bạn được không?
Bạn học Lục Cẩn Niên.
Ngày ghi phía dưới là của năm năm trước, Kiều An Hảo lúc này mới chợt hiểu,
bức thư này của Lục Cẩn Niên là thư trả lời cho bức thư mấy ngày trước
cô nhét vào trong áo vest của Lục Cẩn Niên.
Khóe môi Kiều An Hảo
nhoẻn cười, nhìn chằm chằm lá thư này một hồi, rồi vươn tay rút chiếc
bút trong tay Lục Cẩn Niên, sau đó viết lên mặt sau của bức thư.
Bạn học Lục Cẩn Niên:
Tối nay không gặp không về.
Bạn học Kiều An Hảo.
Sau đó Kiều An Hảo nhét bức thư vừa viết chồng lên nhét lại vào phong thư, đẩy trở về trước mặt Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhìn thấy Kiều An Hảo viết, cười khẽ một tiếng, cầm tờ giấy bị cô để sang một bên, viết nhanh lên đó mấy chữ, không cho vào bì thư nữa mà
trực tiếp chuyển đến trước mặt cô.
Kiều An Hảo nhìn thấy Lục Cẩn Niên viết mấy chữ ngắn gọn trên đó: 7h30’ gặp.
Nếu Lục Cẩn Niên nói sớm một chút rằng anh thích cô hoặc cô sớm một chút
lấy hết dũng cảm nói cho anh biết cô thích anh thì có phải hai người sớm đã hạnh phúc như bây giờ không?
Kiều An Hảo lại rút chiếc bút
trong tay Lục Cẩn Niên, cắn đầu bút theo thói quen, trầm tư một lúc rồi
mới viết một câu lên giấy: “Tiếc thật đấy, chúng ta đã bỏ lỡ nhiều năm
như vậy.”
Lục Cẩn Niên nhìn thấy lời này, vẻ thoái mái trên mặt
chợt cứng ngắc, chưa kịp viết trả lời, Kiều An Hảo đã lại rút giấy về,
viết thêm một câu: “Lúc đó, có phải vì anh Gia Mộc mà anh lạnh nhạt với
em không?”
Khi Kiều An Hảo viết câu này, nhớ đến quãng thời gian
ngắn diễn vai vợ chồng với anh, có một hôm ngủ lại trong biệt thư Nghi
Sơn, đêm ấy hai người đó tâm sự rất lâu về chuyện anh thích một cô gái,
nhưng cô ấy đã kết hôn, từ đầu chí cuối cô không hề biết cô gái trong
câu chuyện của anh lại là chính là mình, nhưng bây giờ hồi tưởng lại…
còn có một lần anh uống rượu say, chạy tới Cẩm Tú viên ôm cô nói, tại
sao người em yêu không phải là tôi?