Hôn Trộm 55 Lần

Kết Thúc (6)


trước sau

Nhưng như vậy thì sao?

Đối với anh, anh chưa bao giờ để ý những chuyện đã qua của cô, anh chỉ nghĩ đến tương lai của cô.

Quãng thời gian gần đây, mặc dù anh không có liên lạc với cô, nhưng cũng không có nghĩa là anh không nhớ nhung cô, chỉ là anh muốn xem rốt cuộc trong lòng cô có thật sự tồn tại hình bóng của anh không…

Nhưng, ai ngờ được, cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này?

“Hạ Hạ…” Trình Dạng nghẹn ngào gào lên.

(Cân: edit tới đây tui bị rơi hai giọt nước mắt = = !)

Kiều An Hảo quỳ ngồi một bên, tựa vào ngực Lục Cẩn Niên khóc không lên lời, tay cô níu chặt áo Lục Cẩn Niên, bởi vì dùng quá sức khiến cho áo anh nhăn nhúm.

Cuối cùng khóc tới mức làm động đến thai nhi, Kiều An Hảo đau tới mức rúc vào trong lòng Lục Cẩn Niên, thân thể run rẩy mãnh liệt.

Ngoài cửa “Trăm năm hòa hợp” có tiếng xe cứu thương truyền đến.

-

Khi Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư ra khỏi Cục Công An đã là 5 giờ chiều, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về tây, cả đường phố bị nhuốm sắc hồng.

Ở trong cục cảnh sát vẫn chưa xem điện thoại, vừa ra ngoài, đứng ở cửa thì Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn đến, nói Kiều An Hạ đã thoát khỏi nguy hiểm, người vẫn chưa tỉnh lại, Trình Dạng đang ở bên cạnh chăm sóc, nhưng lưỡi dao đâm vào tử cung, chỉ e cả đời này không có cơ hội mang thai nữa rồi.

Đọc xong tin nhắn, sắc mặt Hứa Gia Mộc khó coi đến cực điểm, nhớ đến lúc Hàn Như Sơ nổi điên trong phòng thẩm vấn, móng tay ấn vào da thịt khiến cho máu chảy ra, nhìn rất hung dữ.

Đưa Hàn Như Sơ tới Cục Công An, người lái xe là Hứa Gia Mộc.

Đi đến bên xe, Tống Tương Tư nhìn thoáng qua Hứa Gia Mộc, cảm thấy tâm trạng anh có chút không ổn, nói: “Em lái xe nhé.”

Hứa Gia Mộc dừng lại một chút, quay đầu, liếc nhìn Tống Tương Tư, liền chuyển sang chỗ ngồi bên tay lái.

Tống Tương Tư khởi động xe, chậm rãi lái lên đường,
lúc chuẩn bị rẽ trái trên con đường phía trước, quay đầu nhìn Hứa Gia Mộc, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, yên tĩnh như đang ngủ.

Suốt quãng đường đi Tống Tương Tư không hề quấy rầy Hứa Gia Mộc, đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới lòng đất của khu nhà trọ Tô Uyển, cô còn chưa mở miệng, Hứa Gia Mộc đã mở mắt, giọng rất bình tĩnh: “Đến rồi?”

Tống Tương Tư khẽ gật đầu, Hứa Gia Mộc đẩy cửa xe bước xuống.

Trở lại nhà trọ, Hứa Gia Mộc trực tiếp ngã lên sofa, đưa tay che lại hai mắt mình.

Tống Tương Tư cực kỳ yên tĩnh, nhìn Hứa Gia Mộc một lúc, liền đi rót cho anh một cốc nước, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, sau đó mới ôm hộp thuốc từ dưới lên, lúc vươn tay chuẩn bị kéo tay Hứa Gia Mộc xuống để xử lí vết thương trên mặt anh thì nhìn thấy từ đầu ngón tay anh che khuất mặt, có nước mắt ướt sũng tràn ra.

Động tác của Tống Tương Tư liền dừng lại.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, qua khoảng hơn nửa phút, tiếng Hứa Gia Mộc trầm thấp nức nở truyền đến.

Từng đợt từng đợt, đánh trúng nơi sâu nhất trong trái tim Tống Tương Tư, khiến cho cô hết sức đau lòng, cuối cùng vẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng cầm tay Hứa Gia Mộc, thấp giọng nói: “Không sao, em sẽ ở bên cạnh anh.”

Thật ra cô rất muốn nói, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Nhưng cô biết, cô không thể luôn bên anh, cô chỉ có thể cùng anh trải qua những giây phút khó khăn nhất, bên anh, chờ anh thoải mái trở lại, cô cũng sẽ phải rời đi thôi.

Bởi vì, lúc đó, anh cũng không cần đến cô nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện