“Sao lại thế này? Đã gần một giờ rồi, sao còn đau đớn như vậy hả?”
Cùng với giọng nói mất bình tĩnh của Lục Cẩn Niên, ngay sau đó trong phòng
sinh truyền ra tiếng thét chói tai của Kiều An Hảo, tiếp theo nữa chính
là tiếng la hét vô cùng mất bình tĩnh của Lục Cẩn Niên: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, em sao rồi?”
Tiếp nữa chính là tiếng đá cửa dồn dập liên tiếp “Thùng thùng thùng.”
Hứa Gia Mộc vội vã bước chân đi tới cầm cánh tay Lục Cẩn Niên, hung hắng
kéo anh lui ra sau một mét. Đúng lúc này trong phòng sinh Kiều An Hảo
lại kêu thảm thiết một hồi, Lục Cẩn Niên liền dồn sức nhảy dựng lên nhào tới cửa phòng sinh một lần nữa, cũng may Hứa Gia Mộc nhanh chóng vươn
tay ôm lấy eo anh, kiên quyết kéo anh đứng lại: “Lục Cẩn Niên, anh có
thể bình tĩnh chút được không?”
“Cậu không nghe tiếng cô ấy đang gọi tên của tôi sao? Đã kêu một giờ rồi!” Lục Cẩn Niên giãy dụa tay
chân lung tung, ý tính thoát khỏi Hứa Gia Mộc: “Tôi muốn đi vào, đi
vào!”
“Đi vào em gái nhà anh!” Ngay lúc Hứa Gia Mộc sắp không
khống chế được Lục Cẩn Niên đá hoàn toàn đánh mất lý trí, thì Kiều An Hạ hùng hùng hổ hổ mang giày cao gót đi tới, phía sau còn dẫn theo Trình
Dạng.
Kiều An Hạ không hề nghĩ ngợi giơ chân hung hăng đạp lên
đùi Lục Cẩn Niên đang đá loạn xạ: “Anh kêu cái gì? Tôi còn chưa ra khỏi
thang máy đã nghe thấy tiếng la hét của anh, Kiều An Hảo vốn đang có tâm tình để sinh, bị anh la lớn như vậy, làm càng khó sinh hơn!”
“Kiều An Hạ, cô cmn nói ai khó sinh đấy?” Hai mắt Lục Cẩn Niên đỏ bừng trừng về phía Kiều an Hạ.
Kiều An Hạ “Cắt” một tiếng, trực tiếp quay đầu, cũng không thèm liếc mắt
nhìn Lục Cẩn Niên một cái liền vươn tay kéo tay Hứa Gia Mộc đang ôm eo
Lục Cẩn Niên ra.
Người Lục Cẩn Niên lảo đảo về phía trước, đầu suýt nữa đụng vào cửa phòng sinh.
Anh vừa đứng vững người, lại giơ chân lên đạp cửa phòng sinh.
Đang lúc chân anh còn chưa chạm tới cửa, giọng trong trẻo của Kiều An Hạ
truyền tới: “Anh đá đi, tốt nhất là
một cước đá văng luôn, tất cả mọi
người chúng ta vọt vào, dù cho nhìn thấy một đống người xông tới, tâm lý bác sĩ chắc sẽ bị ảnh hưởng. Dù thế nào thì bị hại gián tiếp cũng là
Kiều An Hảo, có thể nghiêm trọng hơn, cuối cùng chính là một thi thể hai mạng người… Đây đúng là biện pháp rất tốt để giết vợ hại con…”
Cả người Lục Cẩn Niên giống như bị điểm huyệt, bỗng nhiên động tác hung
hăng đạp cửa liền dừng giữa không trung, anh đờ đẫn tầm nửa phút, sau đó để chân xuống, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng không hoảng hốt, xoay người tránh xa cửa phòng sinh.
Trong phòng sinh, Kiều An Hảo kêu đau đớn không ngừng.
Trợ lý và Triệu Manh cũng lần lượt chạy tới.
Trong hành lang có vài người đều rất yên tĩnh.
Lục Cẩn Niên đi tới đi lui không ngừng, mỗi lần lúc nghe thấy Kiều An Hảo
kêu thảm thiết, cả người sẽ giật mình theo, sắc mặt anh vô cùng tái
nhợt, sau đó có mấy hạt mồ hôi rơi xuống.
Thời gian như nước chảy, rốt cuộc trong phòng sinh cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Sinh xong rồi?” Kiều An Hạ như đang chịu trách nhiệm nặng nề hỏi một câu.
Không ai trả lời, tất cả mọi người đang dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.
Một giây, mười giây, một phút, hai phút….. Trong phòng sinh vẫn yên tĩnh
như cũ, không có tiếng kêu gào đau đớn của người lớn, cũng không có
tiếng khóc của đứa bé, yên lặng như vậy còn ngấm vào người hơn cả tiếng
kêu như xé vải của Kiều An Hảo lúc nãy.