Edit: Tiểu Điềm Điềm
Mặt Lục Kiêu Kỳ không biểu tình, trong bóng đêm anh vươn tay ra, khẽ vuốt Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Xúc cảm bông xù xù mềm mại truyền từ ngón tay lên đến đại não, Lục Kiêu Kỳ dùng đầu ngón tay chọt chọt, sau khi xác nhận rằng mình đang sờ lỗ tai nho nhỏ tròn vo, anh khẳng định nhóc con bên dưới lòng bàn tay mình là một cục bông nhỏ.
Nhưng mà, tình huống ban nãy, anh cũng không tin là mình hoa mắt.
Chỉ trong nháy mắt.
Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi biến thành một bé con, tóc đen mềm mại xõa tung, miệng nhỏ thịt phúng phính khẽ nhếch.
Là một cục cưng vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt đầy suy ngẫm của Lục Kiêu Kỳ lóe lên, trở nên sâu thẳm hơn.
Đường nhìn của Lục Kiêu Kỳ chậm rãi dời đến quả cầu đỏ trong lòng bàn tay, trước đây anh chỉ xem nó như một món đồ chơi rồi đưa cho nhóc con chơi, cũng không biết thứ này là phúc hay họa. Làm cho nhóc kia biến dị, hoặc là bản thân chủng tộc của nhóc con đã không phải là là dã thú gấu trúc thuần chủng nữa rồi.
Có thể biến thân thành người, chắc chắn nhóc là giống loài đặc thù tại tinh tế, có thể thu được thân phận.
Với lại, cùng rời đi với anh, anh cũng có thể chăm sóc cho nhóc được tốt hơn.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lục Kiêu có một tia mừng thầm, buồn phiền vẫn luôn quanh quẩn trong lòng có hơi tiêu tan.
Nếu là một dã thú thuần chủng, ở lại thiên nhiên không bị người khác quấy rầy mới là tốt nhất.
Nhưng làm người, anh hi vọng nhóc con có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.
Tâm tình của Lục Kiêu Kỳ rất tốt, nhưng các tổ tiên giấu trong mặt dây chuyền lại sắp nổ tung. Bọn họ cũng không biết nội đan kia ở đâu ra, tự nhiên cho rằng là của tiểu bảo bối nhà mình. Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, cái thứ xấu xí này vậy mà lại dám cướp đi bảo bối của tiểu hậu bối của bọn họ.
Chú có thể nhịn?
Võ Đại Võ Nhị tức chịu không nổi, đôi mắt nhỏ đen như mực sắp biến thành màu đỏ tới nơi, cứ như gặp phải kẻ thù giết cả nhà mình vậy.
Lục Kiêu Kỳ mẫn cảm nhận ra được một tia âm lãnh.
Con ngươi rụt lại, Lục Kiêu Kỳ nâng Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi lên lui về phía sau năm mét, lấy tĩnh chế động.
Không biết có phải do ở cùng nhóc nhỏ kia thời gian quá dài hay không mà hôm nay anh lại có thể mơ hồ cảm giác được tồn tại kỳ quái này.
Anh dám chắc, có cái gì xuất hiện ở trước mắt.
Dương khí trên người Lục Kiêu Kỳ như lửa cháy hừng hực, đa phần mấy thứ âm ty không dám tới gần. Tuy tổ tiên gấu trúc là hồn, có thể nói là khí sạch nhưng họ vẫn e ngại Lục Kiêu Kỳ. Nếu thật sự phải chiến đấu với nhau, hai bên đều không chiếm được chỗ tốt.
Võ Đại Võ Nhị lại biến thành gấu mèo nhỏ bùng cháy, một trái một phải bay đi.
Rất giống ông hầm ông hừ.
Vù ——
Võ Nhị bắn ra một mũi tên xanh, tai Lục Kiêu Kỳ giật giật, thân thể né qua một bên, con ngươi khó lường.
Võ Đại kinh hô một tiếng, toàn thân càng trở nên hung ác, ông quay đầu lại cho Võ Nhị một đấm.
Võ Nhị bị đánh đến kêu lên.
Võ Nhị không hiểu cảm thấy rất ủy khuất: “Làm gì vậy?”
Võ Đại phẫn nộ: “Ông định giết chết tiểu hậu bối của tôi à? Nếu mà ông đả thương thằng bé, không cần lão tổ tiên, tôi liền phơi khô ông luôn!”
Võ Nhị cứng đờ, nghĩ mà sợ nhìn Mạc Cổn Cổn.
Võ Đại: “Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu không phải cái thứ xấu xí kia bắt thằng bé làm con tin rồi lại né nhanh, tiểu bảo bối liền bị thương rồi!”
Võ Nhị bị chửi không ngốc đầu lên được, sau đó ông nghe được tiếng rống giận của Ngả gia gia cầm đầu và các tổ tiên khác.
Lửa cháy hừng hực quanh người nhỏ lại một vòng.
Đốm sáng gấu trúc nhỏ cũng sắp không ngốc đầu lên được.
Lục Kiêu Kỳ căng thẳng cơ thể, chờ cơ hội đánh cái chết liền. Nhưng mà anh đợi hồi lâu, cũng chỉ có tiếng gió xào xạc.
Lục Kiêu Kỳ: “… ?”
Đi rồi?
Lục Kiêu Kỳ híp mắt cẩn thận cảm nhận chung quanh: Chưa, vẫn chưa.
Mạc Cổn Cổn xoay người trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật, lộ ra bụng nhỏ bông xù xù, bốn móng vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay của Đại Quái Vật, nhịn không được mở miệng nhỏ chẹp chẹp hai cái. Chép miệng xong, nhóc lại thành thật ngủ.
Dáng ngủ ngây thơ đáng yêu của Mạc Cổn Cổn làm cho đám tổ tiên thét chói tai, cũng hấp dẫn lực chú ý của Lục Kiêu Kỳ.
Cuộc chiến hết sức căng thẳng tạm ngưng lại, Võ Đại Võ Nhị ỉu xỉu trở vào trong mặt dây chuyền, lạnh run chờ lão tổ tiên mắng chửi.
Về phần làm sao đoạt lại quả cầu đỏ, bọn họ cần phải chờ thời cơ.
Không cảm nhận được gió lạnh, Lục Kiêu Kỳ đề phòng một lát, sau đó mới dám chắc là vật vô hình không còn nữa.
Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào nhóc con, trầm mặc hồi lâu.
Cứ bị động thế này, không được.
Lục Kiêu Kỳ nâng Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi như có điều suy nghĩ. Cuối cùng anh dời toàn bộ lực chú ý lên người nhóc con và quả cầu đỏ.
Trầm ngâm hồi lâu, Lục Kiêu Kỳ cẩn thận đưa quả cầu đỏ tới gần nhóc con.
Quyết định hễ mà có bất kỳ điểm nào không ổn, anh sẽ không cho phép nhóc con chạm vào tai hoạ ngầm này nữa.
Thẳng đến khi quả cầu đỏ dán vào Mạc Cổn Cổn mới xuất hiện một tia sáng đỏ mờ nhạt, đột nhiên con ngươi Lục Kiêu Kỳ rụt lại, nhìn chằm chằm vào nó.
Ánh sáng đỏ dần lan rộng, bao phủ tiểu thân thể bông xù xù của nhóc con.
Nhóc con nhả ngón tay của Đại Quái Vật ra, trong lúc ngủ mơ liền vuốt ve rồi ôm lấy quả cầu đỏ, chà chà cọ cọ. Bộ lông trắng đều bị nhuộm thành màu hồng nhạt, y như một con gấu trúc uống say, nhóc ngáy khò khò, khịt khịt cái mũi nhỏ.
Đáy mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng đỏ nhấp nháy ngày càng kịch liệt, Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm.
Bỗng nhiên, ánh sáng đỏ chợt lóe lên, rồi biến mất.
Tia nắng đầu tiên xuất hiện.
Mặt Lục Kiêu Kỳ không biểu tình: “… …”
Anh ngây ngốc ngước nhìn mặt trời, nếu không phải không lộ tâm tình ra ngoài, lúc này anh đã có hơi 囧 rồi.
Dù từng trải nhiều như nào, lúc này, Lục Kiêu Kỳ