Edit: Tiểu Điềm Điềm
Lục Kiêu Kỳ mở tia hồng ngoại tầm xa, vẻ mặt chợt đổi. Trong hình, có hai thứ tựa như ngọn lửa màu xanh lá đang di động. Hình dạng giống với ma trơi trong hốc mắt của bộ xương rỗng. Người bình thường lửa sẽ cháy ngay nội tạng, vòng ngoài là màu xanh.
Mà từ trong mắt của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi xác xác thật thật là hai nam nhân mặc áo khoác, mặt mày dữ tợn, hai mắt lòi ra.
Có thể hoạt động, nhưng không có sinh khí mà người sống nên có.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, cương thi.
Áo khoác trắng vươn đầu lưỡi đỏ tươi, liếm răng nanh, hai mắt tràn đầy vẻ tham lam và thèm ăn. Nó duỗi tay ra, móng tay rất dài rất nhọn, còn hiện lên màu đen không lành, giống như bị ngâm trong chất độc vậy. Nó nhảy về phía người máy.
Áo khoác đen lắc lư đến gần, tuy rằng da mặt của nó đầy những đường may vá nhưng vẫn sần sùi như cũ, chỗ cằm còn thiếu mất một khối.
Áo khoác đen mở miệng, phun ra một ngụm khí, tựa như sương mù đen.
Bị sương mù vây quanh, áo khoác đen cứ như uống nhầm thuốc kích thích, ngửa lên trời gào lên, “Ăn!!”
“Hô!” Áo khoác trắng bị tên kia làm ảnh hưởng, nó cũng phấn khởi theo, nó vươn móng vuốt bén nhọn ra xé nát một bộ xương khô đang đến gần, cũng không biết vô tình hay cố ý, nó đạp lên xương cốt của gấu trúc…
Răng rắc.
Áo khoác trắng đạp nát.
Con ngươi của Mạc Cổn Cổn chợt co lại, sự phẫn nộ vốn đang được đè nén triệt để bùng nổ, nhóc đứng lên hướng về phía cương thi liều mạng kêu.
Âm thanh vẫn mềm nhuyễn như vậy, nhưng lại tràn đầy sắc bén.
Hai tròng mắt màu đen đều đã ửng đỏ, Mạc Cổn Cổn dùng tiểu móng vuốt hung hăng dụi dụi mắt.
Cũng không biết là vô số tâm tình xông lên não đưa tới ảo giác, hay là do nguyên nhân khác. Nhóc cảm thấy thân thể đang phát nhiệt.
Cả người ấm áp, nhiệt độ dần tăng lên, cứ như máu trong cơ thể đang sôi trào.
Có một loại khát vọng muốn được phát tiết ngay lập tức, Mạc Cổn Cổn thở ra hơi nóng, rồi hít phải khí đen kia.
Cơ thể Lục Kiêu Kỳ căng cứng, chuẩn bị giết ngay lập tức.
Phút chốc, quần áo của anh phát ra tiếng bị xé rách, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi được một vầng sáng màu bạc bao quanh xông ra ngoài.
Nhóc hướng về phía mặt trời kêu “ưm ưm” một cách hung hãn, cặp mắt đen lóe ra ánh sáng chói mắt.
Toàn thân Mạc Cổn Cổn không khác gì đang phun trào nham thạch nóng chảy, cứ như còn có cả hơi nước đang bốc lên.
Nhóc hô hấp nặng nề, tầm mắt nhìn về phía hai cương thi đầy mặt tham lam trên màn hình, miệng cánh hoa lông xù xù để lộ ra hàm răng nho nhỏ.
Nhóc xù lông, mang theo vầng sáng bạc, hướng thẳng về phía màn hình.
Binh!
Căn bản là Mạc Cổn Cổn không kịp suy nghĩ kỹ càng, nhóc xuyên qua màn hình lơ lửng, đâm thủng người máy cực kỳ cứng rắn. Vầng sáng bạc trên người rất nhu hòa, nhưng lúc này Mạc Cổn Cổn lại có dũng khí và quyết tâm vô cùng vô tận.
Lục Kiêu Kỳ nhìn thấy vầng sáng này, chỉ cảm thấy có loại cảm giác thần thánh.
Bộ xương khô lại tương phản, hễ mà chỗ nào đụng tới vầng sáng này sẽ bắt đầu tự cháy, gần như trong chớp mắt ngọn lửa bạc đã cuốn sạch tất cả, nuốt sạch toàn bộ xương khô ở chung quanh, xương khô bị dính phải lửa sợ hãi gào thét lăn lộn, nhưng lại không thay đổi được gì.
Trong lúc đang gào thét thống khổ, bọn chúng đã bị ngọn lửa tiêu diệt.
Ngọn lửa bạc cháy bập bùng thiêu đốt cực kỳ nhanh chóng, rất nhanh ánh sáng xanh trong mắt bộ xương khô đã bị thổi bay.
Dường như chỉ trong nháy mắt, đám xương khô không biết sợ hãi này đã biến thành tro đen rồi.
Không chỉ vậy, cũng không có gì còn sót lại cả.
Mạc Cổn Cổn không khác gì một chú trâu đực, cặp chân ngắn ngủn chạy bịch bịch hướng về phía cương thi, nơi nhóc đi qua, lửa bạc cũng tàn sát bừa bãi theo.
Hai con cương thi tham lam dừng lại, vội liếc nhìn nhau.
Áo khoác đen cầm lấy một cái đầu ở trên bàn, trên đó vẫn còn lông trắng đen.
Áo khoác đen: “Dừng, lại.”
Áo khoác trắng xé nát một cái xác gấu không biết là loài nào, đầy đất đều là máu tươi.
Áo khoác trắng nhe răng cười: “Mắt, thuộc, về, tao.”
Áo khoác đen quay đầu lại một cách cứng ngắc: “Tao.”
Áo khoác trắng: “Chia, mày, một, con.”
Mạc Cổn Cổn nhìn thấy xác của tổ tiên bị nghiền nát không chịu nổi như thể bị sỉ nhục, hai mắt nhóc đỏ bừng.
Mạc Cổn Cổn: “Ghê tởm!”
Áo khoác đen nói: “Vậy, nuôi, lại, sẽ, thú, vị, hơn.”
Áo khoác trắng cười nhạo: “Có, thể, là, vị, cay.”
Lông của Mạc Cổn Cổn nổ tung, vầng sáng bạc trên người cũng biến đổi hình dạng theo.
Áo khoác trắng cười nhạo: “Còn, biến, hình, nữa.”
“Ghê tởm, ghê tởm ghê tởm!” Mạc Cổn Cổn cảm nhận được sự phẫn nộ và sỉ nhục sâu từ tận linh hồn. Trong lòng của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, hai con cương thi này đã bị liệt vào vị trí đầu tiên trong sổ đen, là cái loại đen mãi mãi ấy.
Tùy ý cười, cái mặt xấu xí được chấp vá lại của tên áo khoác trắng chảy ra một vết máu. Nó bụm mặt lộ ra vẻ hung ác.
Tầm mắt nhìn về phía Mạc Cổn Cổn càng nhiều vài phần điên cuồng tham lam.
Áo khoác trắng cắn cái đầu gấu nào đó phát ra tiếng rắc rắc. Đầy đất là chất lỏng không thể giải thích.
Đột nhiên con ngươi Mạc Cổn Cổn co lại, triệt để nhịn không được.
Toàn bộ máu trong cơ thể đang chuyển động một cách điên cuồng, Mạc Cổn Cổn có cảm giác đang có một con mãnh thú hung ác bên trong cơ thể mình.
Chỉ có báo thù mới có thể bình ổn nội tâm!
Ánh sáng bạc hiện ra, bỗng nhiên vầng sáng lại trở nên chói mắt hơn, tên áo khoác trắng đang vươn móng vuốt đen ra thét lên một tiếng thống khổ.
Áo khoác trắng: “A!”
Ánh sáng bạc chạm vào móng vuốt đen, phát ra một tiếng xé rách, áo khoác trắng vội lùi về sau, trong lúc nhảy ra sau còn lảo đảo vài cái, may mà chưa té.
Nó dùng lực lắc lư cánh tay, bức thiết mong muốn vẫy tắt lửa bạc trên tay.
Tiếc là hành động này cũng chỉ phí công, lửa càng đốt càng cháy, đã đốt tới bắp tay của nó. Lúc này áo khoác trắng triệt để không còn tâm tư để ý tới chuyện ăn uống, hướng về phía áo khoác đen xin giúp đỡ: “Đen! Cứu, tao!”
Áo khoác đen trầm mặc vài giây, ném xác gấu trúc qua.
Lửa vẫn đang thiêu đốt, thậm chí còn cháy lớn hơn ban nãy, áo khoác trắng gào thét khi ngọn lửa lan đến trên người của nó, suýt nữa hai mắt của nó đã bị ngọn lửa nuốt chửng: “Đen! Con! Mẹ! Mày…”
Cuối cùng cả người tên áo khoác trắng đều rơi vào trong lửa bạc, nó không ngưng lăn lộn.
Trong miệng nó còn đang không ngừng mắng chửi, chỉ là càng ngày tiếng mắng càng ít đi, tiếng gào thét lại càng trở nên trầm trọng và vô lực.
Biên độ giãy dụa cũng dần dần nhỏ lại.
Ngọn lửa bác cháy hừng hực phát ra ánh sang rực rỡ, chiếu sáng nơi dưới lòng đất này không khác gì ban ngày.
Áo khoác đen bình tĩnh nhìn áo khoác trắng, bỗng nhiên xoay người.
Định bỏ chạy.
Ánh sáng đen lóe lên, áo khoác đen vội vã rời đi, oanh một tiếng, bỗng nhiên cả người con cương thi bay lên, đập mạnh vào vách đá.
Người máy vẫn luôn đứng một bên chờ hành động lộ ra vũ khí dữ tợn của nó.
“Ngao hô hô…” Áo khoác đen hoảng sợ, mở miệng, phun ra sương mù đen.
Mạc Cổn Cổn nhìn nam nhân, đứng thẳng tiểu thân thể, trên gương mặt tròn vo