Edit: Tiểu Điềm Điềm
“Hức, không thấy lông lông của tôi nữa rồi!” Mạc Cổn Cổn thương tâm cực, khóc nghẹn ngào, mắt nước rơi tí tách.
Bé con mấp máy môi, lộ ra hai cái răng cửa be bé phấn nộn.
Thanh âm non nớt khiến cho lòng người mềm nhũn, đau lòng vì nhóc.
Lúc này con ngươi đen bóng không khác gì bảo thạch của Mạc Cổn Cổn chứa đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thịt phúng phính khóc ra hai cái má hồng nho nhỏ.
Hồng phác phác.
Trên lông mi dài cong vút còn vương lại vài giọt nước mắt trong suốt. Lúc này, Mạc Cổn Cổn tựa vào lòng bàn tay của Đại Quái Vật, hít hít mũi: “Tôi không muốn… Ô… Biến… Biến thành… Hức… Đồ xấu… Hức, xí!”
Trái tim Lục Kiêu Kỳ cứ như bị dao nhỏ cắt từng mảnh một, đau âm ỉ.
Một mặt, anh đau lòng bộ dáng cực kỳ bi thương của nhóc con, một mặt lại bởi vì phát hiện ra một sự thật tàn khốc mà nghẹn lòng.
Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi: “Đừng khóc.”
“Hức.” Mạc Cổn Cổn rất khó chịu, căn bản là không dừng được nước mắt.
Mạc Cổn Cổn ủy khuất bĩu môi: “Tôi xấu quá! Tôi giống Đại Quái Vật rồi.”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Trùng hợp nhìn thấy cái đuôi rồng màu đen, Mạc Cổn Cổn xoa cái mông trần trùi trụi càng thương tâm: “Hức… Tôi còn xấu hơn Đại Quái Vật nữa!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Mạc Cổn Cổn đánh cái bốp lên mông mình: “Đuôi của tôi, tôi không có đuôi!”
Khóe miệng Lục Kiêu Kỳ giật giật.
Trên cái mông nho nhỏ có một dấu tay đỏ chói. Tướng quân không biết nên nói gì cho phải.
Cổn Cổn khóc hàng thật giá thật. Dù cho nhóc có hơi không hài lòng về cái đuôi nhỏ của mình, nhưng đó cũng là một bộ phận cơ thể rất quan trọng, biến thành quái vật không có lông, đến cả đuôi nhóc cũng không có, không có nữa rồi. Nhóc hận không thể tách hai cánh mông nhỏ của mình ra tìm thử.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Càng nghẹn lòng, anh vừa bực mình vừa buồn cười, ngăn cản nhóc con vỗ mông.
Lục Kiêu Kỳ: “Không xấu.”
Lúc trước biến thành tiểu thiếu niên, anh cũng đã an ủi như vậy, bất quá rất hiển nhiên, thẩm mỹ của tộc gấu trúc không quá giống với con người. Trên thực tế, Lục Kiêu Kỳ cũng không có lừa nhóc con. Bé con hoạt bát hồn nhiên, cặp mắt trong sáng linh động, hệt như một tiểu tiên đồng hạ phàm. Nội tâm của Lục Kiêu Kỳ lãnh khốc vô tình không khác nào núi băng bị hòa tan.
Lục Kiêu Kỳ: Thực sự đáng yêu.
Đây còn là anh có định lực thâm hậu, phải mà gặp người khác sẽ hận không thể cướp về nhà nữa ấy chứ.
Ít nhất, Thừa Phong liền nhịn không được: “A a a! Bé con dễ thương quá đi! Ở đâu ra? Tướng quân sinh?”
Lục Kiêu Kỳ đang chuẩn bị dỗ bé con liền cứng đờ.
Tướng quân, sinh?!
Giọng nói kim loại của Thừa Phong gần như muốn phá âm: “Quá xinh đẹp rồi! Cho tôi đi.” Thanh âm bắt đầu lãng lên: “Bảo bối tên gì? Trai hay gái? Quá tốt, tôi sắp làm ba ba rồi!!!”
Tiếng khóc chợt ngừng, Mạc Cổn Cổn và Lục Kiêu Kỳ cùng nhìn qua.
Một mờ mịt, một lạnh lẽo.
Mạc Cổn Cổn đã kinh ngạc đến ngây người, nhóc ngốc lăng nhìn Thừa Phong, đầu có hơi mông lung.
Xinh, đẹp? Nói nhóc á hả?
Hít sâu một hơi, Lục Kiêu Kỳ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Cậu vừa mới nói ai là ba ba, hả?”
Thừa Phong quỳ xuống đất cái phịch, “Ba ba! Ngài là ba ba!”
Trên đầu Lục Kiêu Kỳ giăng đầy mây đen, sấm chớp rền vang, rất hiển nhiên là sự yên lặng trước cơn bão. Bằng vào sự hiểu biết nhiều năm về Tướng quân, Thừa Phong biết mình đã chọc anh ấy giận thật rồi. Thừa Phong nhớ lại kẻ địch của Tướng quân, suýt nữa chip đã cháy hỏng.
Thừa Phong lạnh run: “Ngài là ba ba ruột! Tướng quân ba ba, con sai rồi!”
Thừa Phong cẩn cẩn thận thận bù đắp: “Con chỉ muốn ca ngợi bé con thôi, không có ý định cướp con của ba. Thiệt sự.”
Mặt Lục Kiêu Kỳ đã đen thui.
Mây đen sau lưng gần như sắp ngưng tụ thành thực thể.
Mạc Cổn Cổn ngốc ra: “Σ( ° △°|||)︴.” Con?
Lục Kiêu Kỳ hít sâu, cuối cùng cũng đè được cái suy nghĩ của đại ca xã hội đen muốn hủy diệt Thừa Phong một cách nhân đạo, anh phất phất tay.
Thừa Phong thấy tốt liền thu, nhấp nháy cặp mắt điện tử với bé con, sau đó liền cẩn thận bước ra từng bước một.
Lục Kiêu Kỳ mới vừa thả lỏng, Thừa Phong lại lao vào như một cơn lốc.
Thừa Phong nói với giọng hoảng loạn: “Không đúng! Tướng quân, Cổn Đoàn Nhi đâu?! Anh có con tôi chúc mừng anh, cơ mà Cổn Đoàn Nhi đi đâu mất rồi?!”
Lục Kiêu Kỳ nhếch môi, cứ như đang nhìn đứa thiểu năng.
Thừa Phong thấy anh không nói, liền suy đoán: “Sẽ không phải là con của anh làm gì Cổn Đoàn Nhi rồi chứ? Tướng quân!!”
Gân xanh trên trán Lục Kiêu Kỳ đập thình thịch: “Im miệng.”
Mắt điện tử của Thừa Phong đỏ hết cả lên: “Tướng quân, lẽ nào tôi đoán đúng rồi?”
Mạc Cổn Cổn quên khóc, mắt ngân ngấn nước, ngẩng đầu nói: “Tôi? Tôi ở đây nè.”
Bé con mềm nhũn đáng yêu, âm thanh cũng mang theo nãi manh âm.
Thừa Phong chợt cúi đầu, đối diện với cặp mắt đen long lanh của Mạc Cổn Cổn, bên trong chip có cả đống code đang phun trào.
Đậu xanh rau má?
Suýt nữa Thừa Phong đã chập mạch, nó vươn tay một cách cứng ngắc: “Cổn Đoàn Nhi?”
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật nhẹ. Mang theo cặp mắt đỏ đầy thấp thỏm nói: “Có phải là tôi…”
Thừa Phong kinh ngạc đến ngây người, Thừa Phong biểu thị hình như nó bị chập mạch thiệt rồi.
Thừa Phong nhìn chằm chằm, “Cổn Đoàn Nhi?”
Mạc Cổn Cổn “ừm” một tiếng.
Thừa Phong: “Trời ơi! Cổn Đoàn Nhi, chủng tộc của nhóc tuyệt quá đi à!”
Hử? Mạc Cổn Cổn nghẹn một hơi.
Thừa Phong gào thét đầy hưng phấn: “Tướng quân, là Cổn Đoàn Nhi á! Sao nhóc đó có thể dễ thương như vậy chứ! Gấu trúc đáng yêu, bé con cũng xinh đẹp!”
Mạc Cổn Cổn không khóc nữa, nhóc có hơi ngốc.
Thừa Phong còn định tâng bốc một lát, liền bị Lục Kiêu Kỳ nhìn với ánh mắt sâu kín đạp sang một bên.
Lục Kiêu Kỳ dùng áo gối bọc bé con lại, “Ăn chút gì đi, Cổn Cổn nên nghỉ ngơi, được không.”
Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đồng ý, “Ừm.”
Mạc Cổn Cổn béo đô đô duỗi tay nhỏ ra, nắm chặt lấy góc áo của Đại Quái Vật: “Tôi thực sự không xấu hả?”
Lục Kiêu Kỳ lắc đầu: “Rất đẹp.”
Thoáng cái mắt của Mạc Cổn Cổn trở nên lấp lánh, sau đó nhóc trộm liếc sang Thừa Phong.
Thừa Phong dùng sức gật đầu, hùa theo: “Đặc biệt đáng yêu!”
Mạc Cổn Cổn chu miệng, vươn cái tay nhỏ béo ú, lộ ra bốn cái ngấn. Nhóc sờ sờ cái ngấn thịt của mình, “Đáng yêu?”
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, “Nhưng mà tôi không có lông.”
Lục Kiêu Kỳ: “Tôi cũng không có, đúng không.”
Mạc Cổn Cổn gật đầu: “Nhưng Đại Quái Vật có đuôi.”
Lục Kiêu Kỳ: “… Thừa Phong không có.”
Mạc Cổn Cổn miễn cưỡng đồng ý. Nhóc len lén nói với Nhị gia gia: “Nhị gia gia, thiệt sự là hiện tại con không xấu ạ?”
Võ Nhị nói dối có thiện ý: “Không xấu, rất đáng yêu.”
Âm thầm thở phào, Võ Nhị thấy rốt cục tiểu hậu bối nhà mình đã chịu lộ ra một chút ý cười, ông có thể yên tâm được rồi. Đối với Lục • đồ xấu xí • Kiêu Kỳ ông cũng có thêm một chút cảm kích. Tuy rằng xấu, nhưng đối với hậu bối nhà ông rất tốt.
Trải qua tìm hiểu theo nhiều mặt, cuối cùng Mạc Cổn Cổn cũng yên tâm.
Thừa Phong đi theo phía sau bọn họ, chip có hơi oán niệm. Cổn Đoàn Nhi có thể biến thân sao lại không nói cho nó biết trước một tiếng chứ. Ban nãy xấu hổ biết bao nhiêu mà nói.
Nhưng sau đó, nó cũng không xoắn xuýt nữa, bởi vì nó thấy Tướng quân nhà mình đặt một Cục Bông ở trên đầu.
Hai tay nhỏ béo ú của Mạc Cổn Cổn nắm lấy hai dúm tóc, Thừa Phong nhìn mà thấy chip tê dại.
Tướng quân cũng đủ liều mạng.
Giữa mùi khét trong đám khói Mạc Cổn Cổn ngửi ra chút vị thịt, nhóc dùng sức hít một hơi, liền bắt đầu ho khụ khụ.
Mạc Cổn Cổn bị sặc đến mức chảy nước mắt: “Đại Quái Vật, đây là cái gì dạ.”
Thiệt gay mũi.
Nghĩ rồi, Mạc Cổn Cổn lại nộn nộn hắt hơi một cái.
Lục Kiêu Kỳ vội vã che lấy nhóc con, bỏ vào trong túi áo: “Chắc là Thừa Phong