Mạc Cổn Cổn chưa từng thấy loại đồ vật này, nhìn chằm chằm ly nước từ trên xuống dưới, chạy ra xa xoay quanh một vòng, lúc này mới dám để sát mũi vào khẽ ngửi. Nhóc cẩn thận vùi đầu vào, bên trong này có thứ y như nước ngọt tác tác, là cái gì vậy?
Ngửi ngửi, không ngửi ra mùi gì cả.
Mạc Cổn Cổn nhịn không được lại dựa sát vào, trùng hợp chóp mũi đụng phải mặt nước, khẽ ngửi ngửi, phát ra tiếng thổi nước ‘bụp bụp’.
Đầu nhỏ bông xù xù run lên, Mạc Cổn Cổn lui về phía sau hai bước, ngồi phịch xuống đất.
Không giải thích được liếm liếm chóp mũi, Gấu Trúc Đoàn Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mạc Cổn Cổn: Hử? Lại liếm liếm bọt nước trên miệng, nhóc mừng rỡ, là nước ngọt tác tác!
Trộm liếc nhìn mụt măng, gấu trúc xót của, nhưng lại có chút vui vẻ.
Tóm lại là, đạt được mục đích!
Mạc Cổn Cổn ngước mắt cẩn thận quan sát vẻ mặt của đại quái vật, thử kề đầu vào.
Uống ừng ực vài hớp.
Gấu trúc có quầng mắt đen thật to lại liếc trộm vài cái, sau đó dùng sức vói tới nước ngọt, cả cái đầu đều sắp chui tọt vào trong ly.
Mạc Cổn Cổn đầy mặt thoả mãn, cực sảng khoái.
Còn lại một chút, nhóc chu cái mỏ ba múi ra mà vẫn không với tới, đầu tròn be bé cắm vào miệng ly không ra không vào được nữa.
Quơ quơ, một con gấu trúc tinh bị kẹt đầu ở trong ly nước đang đấu tranh với cái ly.
Cặp móng vuốt nhỏ quơ quào, liền nâng được ly lên, Mạc Cổn Cổn liếm sạch số nước còn sót lại, có hơi không thỏa mãn. Uống sạch một ly nước, ôm lấy cái ly kéo ra sau để rút đầu ra.
Ớ.
Kéo không ra.
Cái ly gần như không lớn hơn Gấu Trúc Đoàn Nhi là bao, Cục Bông Nhỏ bị kẹt đầu lắc lư đầu vô cùng đáng yêu, hai móng vuốt nhỏ dùng sức đẩy ly, tạo thành vài vệt mờ mờ trên ly. Cuối cùng, hình như đã mệt mỏi, Cục Bông bị kẹt trong ly mềm đát đát ngã ngược ra sau. Dùng tới hai móng sau.
Rất hiển nhiên, sức mạnh của bốn móng vuốt vừa đủ, bụp một cái, Gấu Trúc Đoàn Nhi đã thành công giải cứu đầu của mình.
Đầu gấu trúc tự do.
Bộ lông mềm mịn đông nhếch một nhúm tây nhếch một nhúm, lúc la lúc lắc.
Gấu Trúc Đoàn Nhi ôm lấy cái ly nằm ngửa ra, cặp mắt đen ươn ướt, rất hiển nhiên đã ủy khuất chịu không nổi.
Đích xác Mạc Cổn Cổn sắp hư thoát tới nơi, là bởi vì thiếu không khí.
Sắp nghẹn chết gấu trúc rồi.
Mới ban nãy Gấu Trúc Đoàn Nhi suýt nữa đã hít thở không thông trộm liếc nhìn đại quái vật, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được tinh túy trong ánh mắt thâm thúy của anh.
Bị cười nhạo.
Mạc Cổn Cổn yên lặng khẽ đút đầu vào trong ly nước, ngăn trở con ngươi sáng lấp lánh cùng với gương mặt gấu có quầng thâm đen đen.
Lục Kiêu Kỳ vẫn nhìn chăm chú vào nhóc con.
Mọi cử động của nhóc con đều bộc lộ dáng vẻ ngờ nghệch ngốc nghếch, ngây thơ lanh lợi.
Đặc biệt là tiểu dáng dấp dùng ly nước che mặt, đáng yêu muốn chết, cái mặt đã giấu đi mà còn nhìn trộm anh sinh động cực.
Mạc Cổn Cổn bưng ly nước, lại nhìn nhìn hồ nước, ánh mắt sáng lên, rồi nắm thật chặt, yêu thích món đồ đựng nước này không nỡ buông tay.
Nó còn tốt hơn cả lá cây nữa, không sợ đổ nước.
Nếu, nếu có thể giấu đi thì tốt rồi. Hai ngày nhóc đi lấy nước một lần cũng được.
Sờ sờ, Mạc Cổn Cổn cảm thấy mới lạ, lành lạnh, có một cái lỗ thủng màu đen, tại sao lại có thể đựng nhiều nước như vậy nha.
Bởi vì ly nước trong ngực, thậm chí Gấu Trúc Đoàn Nhi còn quên cả chuyện đau lòng đống măng vừa mới mất đi kia.
Cổn Cổn khám phá ly nước kia đầy hứng thú, càng sờ càng thích.
Chờ đến khi cảm nhận được tầm nhìn có cảm giác tồn tại cực mạnh, Mạc Cổn Cổn giật mình một cái, đối diện với con ngươi đen sâu thẳm của Lục Kiêu Kỳ. Đau lòng hai giây, Mạc Cổn Cổn cẩn thận buông ly nước ra, lùi về phía sau một bước, vừa lùi vừa ngắm ly nước, đầy mặt đều là khát vọng không nỡ vứt bỏ.
Khóe mắt trùng hợp quét qua đống măng đã cho đi, tim Mạc Cổn Cổn như bị dao cắt.
Mạc Cổn Cổn: “QAQ.”
Cảm giác mất đi một thế giới.
Nhóc con đầy mặt là lông, nhìn không ra biểu tình gì, nhưng vẻ mặt lại diễn siêu sâu. Lục Kiêu Kỳ buồn cười.
Lục Kiêu Kỳ cầm lấy chồng măng bị buộc rất xấu kia, khóe mắt lại chú ý đến vẻ mặt của nhóc.
Hai mắt Mạc Cổn Cổn rưng rưng.
Đúng là muốn khóc. Lục Kiêu Kỳ thầm nghĩ, xách đống măng đi vài bước, nhóc con mang theo cặp mắt trông mong len lén bước cặp chân vòng kiềng theo sau.
Bỗng nhiên Lục Kiêu Kỳ xoay người lại.
Mạc Cổn Cổn hết hồn, rất sợ đại quái vật cảm thấy nhóc có tính uy hiếp, mơ ước đồ ăn của quái vật, liền đẩy ly nước về phía quái vật một chút.
Cặp mắt ươn ướt kia có thể rơi đậu vàng ngay lập tức.
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, cũng không trêu Cục Bông Nhỏ hộ thực nữa, lấy một mụt măng ra làm kỷ niệm, còn dư lại đều trả cho nhóc kia.
Đồ ăn từ trên trời giáng xuống, Mạc Cổn Cổn không khỏi kinh ngạc.
Mạc Cổn Cổn bị động nâng chồng măng, bình tĩnh nhìn Lục Kiêu Kỳ.
Lục Kiêu Kỳ nhìn lại một giây, bắt đầu nghiên cứu linh kiện của người máy.
Nghiêng đầu trừng mắt nhìn, Mạc Cổn Cổn bừng tỉnh đại ngộ, thụ sủng nhược kinh trợn tròn mắt đen.
Thân thể Mạc Cổn Cổn nghiêng về trước: “Ngao?”
Lục Kiêu Kỳ liếc sang.
“Ngao.” Mạc Cổn Cổn lại kêu một tiếng, thanh âm mềm mại lại non nớt.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Đi đi.”
Mạc Cổn Cổn nghe không hiểu, nhưng đại khái hiểu ôm chặt măng, thử vài lần rốt cục cũng yên tâm. Vui như lên trời, Gấu Trúc Đoàn Nhi nhảy nhót ôm đồ ăn bảo bối mất mà có lại được lăn vài vòng.
Thấy động tác ngây thơ của nhóc con, tâm tình nặng nề của Lục Kiêu Kỳ cũng dễ chịu đi vài phần.
Cầm lấy ly nước, Lục Kiêu Kỳ mang đến song hỷ cho nhóc. Thế là, Mạc Cổn Cổn lại nhận được bảo bối đựng nước quý báu.
Mạc Cổn Cổn vui mừng cực, cảm kích hướng về phía nam nhân kêu ngao ngao.
Lục Kiêu Kỳ trầm mặc nhìn chăm chú.
Trúng mùa rồi! Mạc Cổn Cổn sung sướng chẹp miệng, nhìn trộm đại quái vật.
Con quái vật này còn thiện lương hơn cả tưởng tượng của nhóc nữa, không những không ăn nhóc mà còn tặng cho nhóc bảo bối quý báu xinh đẹp như vậy.
Mạc Cổn Cổn cúi đầu, cảm thấy có chút áy náy.
So với đại quái vật hào phóng, nhóc thực sự quá keo kiệt.
Dùng hết sức bú sữa mẹ lôi đống măng về thụ động, Mạc Cổn Cổn rất là uể oải, lại lòng tràn đầy vui mừng.
Quả nhiên hối lộ một cái là được liền.
Yêu thích dùng móng cọ ly nước vài lần, Mạc Cổn Cổn giấu nó vào chỗ