Edit: Sun520 – DĐ.
Vạn Kiệt thấy cảnh như vậy, cằm cũng mau rớt xuống, đây thật là thiếu phu nhân sao?
Cố Mộ Nghiêm nhanh nhẹn né tránh, sợ đả thương cô, cho nên chỉ phòng chứ không tấn công, nhưng Tần Tích không có ý dừng lại chút nào, trên đường đi đến, anh nghĩ qua trăm ngàn cảnh tượng bọn họ gặp mặt, nhưng không có nghĩ đến, Tần Tích lại trở nên lợi hại như vậy, anh thừa dịp cô chưa chuẩn bị, ôm lấy cô vào trong ngực, Tần Tích tránh thoát không ra: "Khốn kiếp, anh buông tôi ra!"#Sun520 - DĐ.
Tần Mộ Tây ở bên cạnh suy nghĩ một chút và nói: "Mẹ, mẹ nói có phải cậu gạt chúng ta hay không, thật ra thì cha không có chết."
"Nếu như không chết, tại sao cậu của con lại gạt mẹ chứ?"
Tần Mộ Tây bẫy cha trả lời: "Có thể là cha làm chuyện thật sự có lỗi với chúng ta, cậu sợ mẹ đau lòng, cho nên đã lừa dối mẹ đó."
Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Mộ Tây: "Con hai tuổi rưỡi."
"Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt không phải nói cho chú biết rồi ư."
Cố Mộ Nghiêm chợt nghĩ đến, đêm trước đám cưới ba năm về trước, Tần Tích thần thần bí nói với anh, đêm tân hôn muốn nói cho anh biết một chuyện, chẳng lẽ khi đó Tần Tích phát hiện mình mang thai sao? Nếu như khi đó Tần Tích thật sự mang thai, như vậy Mộ Tây là con của anh, nghĩ đến đây, trong lòng Cố Mộ Nghiêm mừng như điên: "Mộ Tây, con có thể là con của chú đó."
"Không thể nào, cha của Mộ Tây đã chết sớm rồi!" Tần Tích phản bác.
"Có phải con của anh hay không, đi bệnh viện sẽ biết, bé nhất định là con của anh." Trừ anh ra, còn có ai mạnh mẽ như người máy đây, có thể cho ra đời một đứa con trai thông minh như vậy.
Hơi thở Cố Mộ Nghiêm phun trên cổ Tần Tích, tim của cô đột nhiên đập tăng nhanh mấy nhịp, cô có chút ảo não, mình cũng không phải là cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, thật sự không có tiền đồ mà: "Anh buông tôi ra đi!"
"Không buông, đời này đều không buông ra." Lời nói của Cố Mộ Nghiêm như một lời thề vậy, ôm lấy cô, cuối cùng thì chỗ trống trong lòng cũng đã được lấp đầy rồi, anh rốt cuộc đợi được cô.
Tần Tích tức giận: "Coi như anh là cha của Mộ Tây vậy thì thế nào, ai nói chúng ta phải ở bên nhau, anh buông tôi ra."
Không hiểu sao lại xuất hiện một người đàn ông nói là anh ta là cha của con trai mình, không hiểu sao anh ta lại ôm cô không buông, Tần Tích suy nghĩ có chút hỗn loạn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải anh trai nói cha Mộ Tây ngoài ý muốn đã chết rồi sao? Chuyện này cô nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
“Người phụ nữ đáng chết, anh vì em thủ thân như ngọc lâu như vậy, em dám nói ra lời phụ lòng anh như vậy, em có lương tâm không hả." Gân xanh Cố Mộ Nghiêm nổi lên.
"Ai biết anh nói là thật hay giả." Tần Tích thừa dịp anh chưa chuẩn bị, tránh ra khỏi trói buộc của anh, sau đó lại tấn công về phía anh, Cố Mộ Nghiêm vừa tránh né vừa nói: "Dĩ nhiên anh nói là thật, Vạn Kiệt có thể làm chứng."
Vạn Kiệt vội vàng tiến lên bổ sung: "Thiếu phu nhân, Cố đại thiếu nói đều là thật, ngài mất tích ba năm nay, ngay cả con muỗi mái Cố đại thiếu cũng không thèm nhìn, giống như hòa thượng vậy đó."
Tần Tích đuổi theo Cố Mộ Nghiêm: "Các người là một nhóm, lời nói của anh không đáng tin."
Cố Mộ Nghiêm nắm quả đấm của cô, nhìn cô nói: "Chúng ta đều bình tĩnh một chút, trong này nhất định có hiểu lầm, anh chắc chắn là cha của Mộ Tây, mà em là bà xã của anh, ba năm trước đây em gả cho anh, chúng ta rất yêu nhau."
"Ai yêu ai chứ." Tần Tích bất mãn nói.
Cố Mộ Nghiêm cắn răng nghiến lợi: "Đương nhiên là anh với em rồi, người phụ nữ đáng chết, mới ba năm mà em đã trở mặt không nhận người rồi."
Tần Mộ Tây thấy bọn họ đánh không ngừng, đi tới giữa ngăn bọn họ: "Mẹ, con cảm thấy được chú Cố rất có thể thật sự là cha của con đó, trong này nhất định có hiểu lầm, hai người nên nói chuyện riêng."
"Con trai, mấy ngày nay cha thật sự không uổng công yêu thương con." Cố Mộ Nghiêm ngồi xổm người xuống, ôm Tần Mộ Tây nói: "Mộ Tây, gọi cha đi."#Sun520 - DĐ.
Khó trách khi lần đầu tiên thấy Mộ Tây, anh đã thích, hoá ra Mộ Tây là con trai của anh, lập tức có một con trai thông minh ưu tú như vậy, Cố Mộ Nghiêm thật sự cảm thấy giống như nằm mơ vậy đó.
"Không được gọi!" Tần Tích kéo Tần Mộ Tây đến bên cạnh mình.
Cố Mộ Nghiêm chậm rãi đứng dậy, một phát bắt được cánh tay Tần Tích, sau đó nghiêng đầu phân phó Vạn Kiệt: "Nơi này giao cho cậu."
Nói xong, Cố Mộ Nghiêm kéo Tần Tích đi ra phía ngoài, có chút vấn đề bọn họ cần đơn độc tìm một chỗ giải quyết.
Nhưng Tần Tích đã không phải là Tần Tích của ba năm trước đây rồi, sẽ không ngoan ngoãn thỏa hiệp, thấy anh cầm lấy tay bản thân không buông, cô lại đấm lại đánh anh, cả khuôn mặt Cố Mộ Nghiêm đều đen, vẫn là lựa chọn cách xưa nhất, trực tiếp vác người đi.
"A ——" Tần Tích kêu thét một tiếng, tức giận nói: "Khốn kiếp, anh đưa tôi đi đâu? Tôi cho anh biết, anh tốt nhất nhanh lên buông tôi xuống, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh."
Cố Mộ Nghiêm không để ý đến cô, sải bước đi ra phía ngoài.
Người bên ngoài thấy cảnh như vậy, đều nhao nhao há to miệng, Cố đại thiếu làm việc quả nhiên không giống bình thường, giành phụ nữ đều giành được khí phách như vậy.
Tần Mộ Tây có chút bận tâm, muốn đuổi theo, Vạn Kiệt vội vàng ngăn, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, trên thế giới này Cố đại thiếu là người duy nhất sẽ không làm tổn thương mẹ
của con."
"Tôi biết rõ, tôi là sợ mẹ đánh chú Cố thôi."
Vạn Kiệt sững sờ, đến lúc đó điều này có thể, thiếu phu nhân khởi tử hoàn sinh* (*chết mà sống lại), Cố đại thiếu nhất định là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đừng nói là đánh nhau, chính là nói chuyện hơi nặng một chút cũng không được, nhưng bây giờ thiếu phu nhân cũng không phải là phụ nữ yếu đuối, hung hăng giống như một người đàn ông vậy.
Tần Tích bị Cố Mộ Nghiêm ném lên xe, cô muốn xuống xe, nhưng xe nhanh chóng bị Cố Mộ Nghiêm khóa lại, cô nhìn anh chằm chằm: "Anh đưa tôi đi đâu?"
"Anh cảm thấy chúng ta nhất định phải nói chuyện." Cố Mộ Nghiêm nói xong, xe vù một cái đã chạy ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Cố Mộ Nghiêm không ngừng vượt qua, giống như điên vậy, tốc độ nhanh, phía ngoài vật thể không ngừng lui về phía sau, chỉ chốc lát sau, xe dừng ở cửa khách sạn, Cố Mộ Nghiêm dẫn đầu xuống xe, sau đó đi tới bên cạnh cô mở cửa xe ra, Tần Tích đánh chết cũng không đi xuống, cuối cùng Mộ Nghiêm bị bức phải bất đắc dĩ, khom lưng ôm ngang cô ra ngoài.
Hành động này lập tức dẫn đến ánh mắt của người chung quanh, mặt Tần Tích đỏ tới mang tai, đánh bờ vai của anh: "Khốn kiếp, anh thả tôi xuống."
Cố Mộ Nghiêm bế cô đến trước đài, mọi người thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đến thuê phòng, trong mắt tràn đầy ái muội, trên mặt mấy cô gái nhỏ đều không nhịn được mỉm cười, Tần Tích hận không thể biến mất ngay lập tức, thật sự là mất thể diện mà, cô buộc giấu mặt trên bả vai của Cố Mộ Nghiêm, người đàn ông này thật sự là quá dính vào.
Cầm thẻ mở cửa phòng, Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Tích đi thang máy, vốn có người muốn vào tới, nhưng nhìn đến bọn họ như thế, đều không hẹn mà cùng lựa chọn chuyến thang máy tiếp theo.
Khi cửa đóng lại, Tần Tích há mồm cắn bờ vai của anh, Cố Mộ Nghiêm kêu lên một tiếng, nhưng không có ý tứ muốn buông tay đang ôm cô ra, cho đến Tần Tích cắn đến nỗi đau hàm răng thì cô mới buông ra.
Đi vào phòng, Cố Mộ Nghiêm đá cánh cửa, sau đó vứt cô đến trên ghế sa lon lớn, sau đó đặt khoá cửa phòng trên khay trà, một tay tháo caravat, còn chưa có kéo xuống, chỉ thấy chân thon dài của Tần Tích lại đá trước mặt của anh, mắt anh nhíu lại, một tay giữ chặt chân trần của cô, Tần Tích không thể động đậy, cô không chịu yếu thế, một tay chống trên ghế sa lon, thân thể xoay một vòng tròn giữa không trung, một chân khác đá về phía Cố Mộ Nghiêm lần nữa.
Cố Mộ Nghiêm né tránh dễ dàng, sợ đả thương cô, buông tay giữ chặt chân của cô, lui về phía sau hai bước.
Anh càng cảm thấy hứng thú về cuộc sống của cô ba năm qua.
Tần Tích biết nếu cứng đối cứng, mình sẽ đánh không lại anh, cho nên giữ vững một khoảng cách tương đối an toàn: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
"Anh muốn nói chuyện với em."
Tần Tích không chút nghĩ ngợi trả lời, vừa thấy mặt đã ăn đậu hũ của mình, cô không thích loại đàn ông này: "Tôi không muốn nói chuyện với anh."
Cố Mộ Nghiêm đau đầu không dứt, nhấn mạnh với cô: "Anh là ông xã của em."
"Cha Mộ Tây đã chết vào ba năm trước rồi." Tần Tích không muốn tin anh sẽ lừa gạt cô: "Anh giả mạo cha Mộ Tây, có mục đích gì?"
"Em nói anh có thể có mục đích gì!" Cố Mộ Nghiêm trong cơn tức giận, sải bước đi đến gần Tần Tích, Tần Tích muốn phòng bị, đáng tiếc anh đã sớm có chuẩn bị, một thanh đè đầu gối của cô xuống, tay Tần Tích chém cổ anh, Cố Mộ Nghiêm bắt được tay của cô, sau đó xé áo của cô từ phía cổ xuống, kéo dài cho đến bụng.
Đây là cách duy nhất mà anh nghĩ đến có thể làm cho cô tạm thời ngoan ngoãn.
"A!" Tần Tích kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn thấy nửa người trên của mình đều đi trống trơn, nhanh chóng đưa tay che, tức giận nói: "Khốn kiếp! Người cặn bã!"
"Ai bảo em không an phận." Cố Mộ Nghiêm nằm ở phía trên cô, nhìn da thịt cô trắng nõn, cổ họng căng thẳng, đột nhiên thân thể có phản ứng, anh không chỉ thầm nghĩ, cho dù trôi qua bao lâu, cô vẫn hấp dẫn mình như vậy.#Sun520 - DĐ.
"Anh.."Tần Tích tức giận, ba năm nay cô tiếp xúc với mọi người đều là lịch sự, mặc dù Hàn Thành Nghiêu có tình ý với cô, nhưng vẫn rất tôn trọng cô, cũng không sẽ làm ra hành động cợt nhã cô, Lạc Thiên càng thêm yêu thương cô, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại sẽ gặp phải một người đàn ông dã man bá đạo không nói đạo lý như vậy.
Cố Mộ Nghiêm không hề rời đi, ánh mắt khắc chế không được nhìn trước ngực cô, Tần Tích hận không được một quyền đánh ngất anh: "Anh nhìn nơi nào đó, nhắm mắt lại cho tôi!"
"Anh cũng không phải là chưa có thấy qua." Cố Mộ Nghiêm cười nói.