Cố Mộ Nghiêm còn là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ nữa. Có khi số lần chuyển động cũng đã tính toán đâu ra đấy, nhanh chóng chấm dứt, ra vẻ mình không được hài lòng, làm cho Tần Tích chịu đựng quá lâu khóc tới nỗi trời đất xám xịt.
Vừa tưởng tượng ra như vậy, Lý Mặc đã không nhịn được cười to, Cố Mộ Nghiêm vừa nghe đã biết, “Cậu đã đánh giá cô ta cao như vậy thì thưởng luôn cô ta cho cậu.”
Lý Mặc lập tức thôi cười, mặc dù anh ta chẳng để ý nhiều như Cố Mộ Nghiêm, nhưng cũng không phải ngựa đực, cứ thấy phụ nữ là phát tình. Với lại cái thể loại nguy hiểm đó anh ta cũng chẳng muốn đụng vào.
“Thôi, cậu thưởng cho Lương Hạo đi, những đánh giá đó đều là của cậu ta, tôi chỉ truyền đạt lại thôi!”
Lương Hạo đi từ bên ngoài vào, vừa khéo nghe thấy Lý Mặc nói, nhặt luôn cái gạt tàn trên bàn ném sang, “Mẹ kiếp, dám nói xấu sau lưng ông đây!”
Lý Mặc thấy Lương Hạo đột ngột tiến vào, tránh né nguy hiểm xong, lập tức quát lên, “Có bản lĩnh thì đấu tay đôi, đánh lén sau lưng thì ra cái gì! Cậu dám nói là mắt cậu không dán chặt lên cúp ngực 38f của người ta sao?”
Lương Hạo nhíu mày, xoa xoa cằm nói, “Tôi chỉ biết cô ta ngực to, nhưng đâu biết là 38f! Lý Mặc, cậu lộ rồi!”
“Lộ cái em gái cậu, ông đây là phản xạ có điều kiện!”
Cố Mộ Nghiêm nghe thấy đề tài thiếu dinh dưỡng, nhíu nhíu mày, lạnh lùng cất giọng, “Phái người theo dõi cô ta đi, tôi có cảm giác, người phụ nữ này rất quan trọng.” Nói xong, cúp máy, sau đó day day huyệt thái dương, xoay người quay lại phòng làm việc.
Không biết cô nhóc kia sao rồi. Anh đã bảo với Phạm Thành Trạch, ra tay không cần lưu tình. Tuổi còn trẻ càng cần rèn luyện. Mặc dù anh thừa sức cho cô một cuộc sống không lo vật chất, nhưng anh cũng không muốn cô xa rời xã hội, ngày nào cũng sống như ký sinh trùng.
Chờ anh rảnh tay sẽ tới xem cô, mong là lúc ấy cô không khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem.
Tần Tích cứ tưởng Cố Mộ Nghiêm sẽ xuất hiện, chẳng ngờ là, sau khi tan sở, Vạn Kiệt đưa thẳng cô tới ký túc xá của nhân viên. Trong đó đầy đủ mọi thứ, trước khi đi, chắc là do sợ cô suy nghĩ nhiều nên nói: “Tần tiểu thư, chi nhánh công ty bên này có chút chuyện, cho nên thiếu gia vẫn đang bận xử lý. Thiếu gia sẽ tới thăm cô sau, nếu cô có cần gì thì có thể liên lạc với tôi.”
Trong lòng Tần Tích mừng rỡ, nhưng ngoài miệng lại nói, “Không sao, công ty quan trọng hơn.” Cô ước gì Cố Mộ Nghiêm đừng tới thì hơn, tốt nhất là quên luôn cô đi.
Những ngày không bị Cố Mộ Nghiêm giám sát, Tần Tích như cá gặp nước, hơn nữa Phạm Thành Trạch cố tình chăm sóc, càng thêm sung sướng. Nhưng như vậy cũng làm nảy sinh lời đồn đại, lúc này Tần Tích mới kịp phản ứng, chợt vỗ đầu một cái, ảo não nói: “Đáng chết, nếu mà mấy lời này truyền tới lỗ tai Cố Mộ Nghiêm thì sau này mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch tội! Bây giờ nên làm gì? Đúng rồi, giữ khoảng cách với thầy Phạm!”
Phạm Thành Trạch thường ngày hay lộ vẻ mỉm cười, nhưng cũng không có thân thiết với ai quá mức. Nhưng giờ đây, kể từ sau khi Tần Tích tới, vừa tới giờ ăn, Phạm Thành Trạch sẽ tới gọi Tần Tích. Lúc đầu vì Tần Tích chưa quen cuộc sống ở đây, cho nên hay đi với Phạm Thành Trạch. Sau này tuy có quen thuộc hơn, nhưng không tìm được ai khác ăn cơm cùng, chỉ có thể ăn cùng với Phạm Thành Trạch. Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, dù là trước mắt có thầm mến Phạm Thành Trạch nhưng bị Cố Mộ Nghiêm xen vào, cũng đâu còn gan mà tiếp tục thầm mến.
Trước đây Phạm Thành Trạch đối với Tần Tích mà nói thì y như là thần thánh trên đàn tế, xa xôi đầy khoảng cách. Giờ đây đột nhiên thần thánh từ trên đàn tế hạ xuống, đứng ngay trước mặt mình như bao nhiêu người thường khác, cũng ăn cũng uống cũng đi vệ sinh, cảm giác thần thánh kia đã bị xuống cấp.
Tần Tích chống cằm ngồi ngẩn người. Nghĩ xem trưa nay nên dùng lý
do gì để cự tuyệt ăn cơm cùng với Phạm Thành Trạch. Nói không có khẩu vị? Không được, bây giờ cô đã thấy đói rồi, nếu như nói vậy, thì sẽ phải giả bộ suốt một ngày, này quá là khổ sở!
Nói có hẹn với đồng nghiệp rồi? Không ổn đi, những người khác nghĩ rằng cô và Phạm Thành Trạch có gì đó, rõ ràng vẫn hơi chèn ép cô, nào gì có ma nào chịu ăn cơm với cô.
Tần Tích phiền não gãi đầu một cái, trong lòng lại bắt đầu mắng Cố Mộ Nghiêm.
Đáng chết! Chỉ tại Cố Mộ Nghiêm, nếu không có anh ta, thì cho dù có đồn đại thế nào, cứ muốn làm sao thì làm vậy, đâu cần suy tính nhiều làm chi. Giờ thì hay rồi, tìm cách viện cớ làm cho đầu cô muốn ngắn lại.
Làm vợ nhà giàu có không phải ai cũng làm được. Thật chẳng biết tại sao lại có nhiều kẻ muốn gả vào nhà giàu như vậy nữa. So với tiền, cô càng yêu tự do hơn.
Cuối cùng Tần Tích chọn nhà vệ sinh, Phạm Thành Trạch không tìm được cô, chắc chắn sẽ đi thôi. Chờ anh ta đi rồi cô đi, thế thì chẳng sợ chết đói.
Cô đậy nắp bồn cầu lại, ngồi khoanh chân bên trên, đang lúc cầm điện thoại chơi điện tử, đột nhiên có cuộc gọi từ Phạm Thành Trạch. Cô sợ tới nỗi suýt chút nữa làm văng điện thoại ra, cuối cùng vội vàng nhận, “Phạm, thầy Phạm ...”
“Em đang ở đâu vậy?” Phạm Thành Trạch cười hỏi.
Tần Tích ấp a ấp úng nói, “Em ... em đang ở khu nhà vệ sinh ... thầy Phạm, thầy đừng chờ em nữa, bụng em hơi bị đau, thầy cứ ăn cơm trước đi, lát nữa em sẽ ăn sau.”
“Sao vậy, ăn phải thứ gì sao?” Phạm Thành Trạch cau mày.
“Không phải, em không sao, thầy Phạm, em không nói chuyện nữa đâu, em vào nhà vệ sinh đây!” Nói xong, Tần Tích nhanh chóng cúp máy.
Ở trong nhà vệ sinh nửa tiếng, Tần Tích đi ra ngoài, thấy trong phòng làm việc không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm. Đang định đi ăn cơm, xoay người lại đã thấy cửa lởn mở ra, Phạm Thành Trạch xách theo mấy túi đồ đi tới.
“Sao rồi, còn đau bụng nữa không? Tôi có mua ít thuốc, trước em hãy uống một ít, xem có đỡ hơn không, nếu không ổn thì phải đi bệnh viện khám xem.” Phạm Thành Trạch nghĩ rằng dù sao đây cũng là học sinh của mình, làm thầy giáo cũng nên chăm sóc nhiều một chút, hơn nữa, Cố Mộ Nghiêm đã giao phó cô cho anh ta, nếu như xảy ra chuyện, anh ta cũng không biết nên ăn nói sao với Cố Mộ Nghiêm.
Còn mua thuốc? Tần Tích chắt lưỡi hít hà.
Phạm Thành Trạch thấy cô sững sờ tại chỗ, rót một chén nước đưa cho cô. Tần Tích chỉ có thể nhắm mắt uống mấy viên thuốc, vị đắng nơi đầu lưỡi làm cô suýt nữa nôn ra, đây là cô tự đào mộ cho mình nhảy vào.
Tần Tích không ngờ Phạm Thành Trạch còn để phần thức ăn lại, bảo cô cùng đi tới phòng nghỉ cho nhân viên. Tần Tích trợn to hai mắt, vội vàng khom lưng ôm bụng đi về chỗ ngồi, “Thầy Phạm ... Em không thấy đói ... Thầy ăn đi ... Em ngồi một chút là sẽ đỡ.”
Nhưng chóp mũi cô ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng, nước miếng liền không ngừng tiết ra.
Phạm Thành Trạch tưởng là cô đau đớn quá mức, nhất định đưa cô đi bệnh viện. Dĩ nhiên là Tần Tích không đi. Nhưng có vẻ như Phạm Thành Trạch thật sự sợ cô sẽ gặp chuyện không may, rất kiên trì đòi đưa cô đi. Tần Tích không cự tuyệt được, chỉ có thể tiếp tục giả bộ. Cơm thì chưa được ăn, lại giày vò một hồi, cô sắp chết đói tới nơi.