Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 49: Kế hoạch tiến hành trước thời hạn


trước sau

Vốn là Tần Tích làm hỏng đồ của cô ta, trong lòng cũng hơi áy náy, muốn giúp một tay làm lại, ai ngờ cô ta càng nói càng quá đáng, Tần Tích không nhịn được nữa.

Cô ta rút tay về, âm dương quái khí diễu cợt Tần Tích, “Thật không ngờ sao người này lại vô liêm sỉ như vậy, cô tưởng mình có tý vẻ thùy mị thì ngon lắm sao? Hừ, tôi cho cô biết, sớm muộn gì cũng có ngày tôi làm cho cô phải cút ra khỏi nơi này! Loại người như cô không xứng làm cùng một công ty với tôi!”

“Tôi sẽ chờ coi cô bắt tôi cút ra ngoài như thế nào!” Tần Tích giận quá hóa cười.

Phạm Thành Trạch đang ở trong văn phòng thì nhận được một cú điện thoại, là mẹ anh ta gọi tới bằng điện thoại ở nhà, ba anh ta tới thành phố này công tác nên nhất định sẽ tới tìm anh ta, bèn mật báo trước với anh ta để anh ta có thể chuẩn bị cho kỹ.

Vốn dĩ vì Phạm Thành Trạch không muốn trở về công ty gia đình, Phạm lão gia đã không thích nên lại càng thêm khắt khe chuyện Phạm Thành Trạch không chịu kết hôn. Mỗi lần về nhà ông đều giới thiệu cháu gái của các bạn hữu cho anh, lần nào về nhà cũng là xem mắt. Sau nhiều lần, Phạm Thành Trạch chẳng muốn về nhà nữa.

Mẹ Phạm là một người hết mực theo chủ nghĩa tình yêu, cảm thấy rằng hôn nhân là phải gặp được đúng người rồi mới tiến tới. Không hợp mà cưới nhau về, chỉ e ngày đó con trai đã bị ông xã làm cho tức khí lên, kiếm bừa một cô con dâu rồi đưa về thì nửa đời sau nhà cửa sẽ không yên, cho nên mẹ Phạm lén lút đứng về phía con mình. Vì không dám công khai chống đối ông xã cho nên chỉ dám lén lút mật báo trước cho Phạm Thành Trạch. Thế mới có chuyện Phạm Thành Trạch tránh được ba Phạm bao nhiêu lần.

Phạm Thành Trạch biết rằng lần này chắc chắn ba mình sẽ không dễ dàng tha cho, nói không chừng còn sắp xếp một bữa tiệc kết thân thế kỷ cho anh ta nữa. Sau khi cân nhắc hết nửa ngày, Phạm Thành Trạch đã nghĩ tới một biện pháp có thể làm cho ông già tạm tha cho mình, tai anh sẽ được yên mấy ngày.

Đầu tiên, chuyện này cần cô ấy giúp mình.

Phạm Thành Trạch đi ra khỏi phòng làm việc, tìm một vòng mà không thấy Tần Tích đâu, bèn hỏi thăm một người, “Tần Tích đâu?”

“Cô ấy ... cô ấy đang ở trong phòng photo .” Nhân viên đó biểu hiện hơi kỳ quái, Phạm Thành Trạch nghi ngờ đi tới liền nghe thấy tiếng cãi vã bên trong phòng, anh ta không đi vào ngay mà nghe được kha khá rồi mới vào.

“Quản lý Phạm!”

Vừa thấy Phạm Thành Trạch đi vào, người kia liền biến sắc. Quan hệ giữa Phạm Thành Trạch và Tần Tích đã lan truyền khắp công ty. Chẳng ai là không biết Tần Tích đã mê hoặc Phạm Thành Trạch, làm anh ta bị xoay vòng vòng. Mặc dù Phạm Thành Trạch là người ôn hòa nhưng chưa từng thân cận với ai, luôn giữ khoảng cách nhất định. Nhưng từ sau khi Tần Tích tới, Phạm Thành Trạch luôn rất chăm sóc cô, đối xử với cô tốt tới mức đáng ghen tỵ. Tuy là ngoài mặt mọi người cũng tỏ vẻ Tần Tích không xứng được như vậy, nhưng thật ra trong lòng lại có nhiều ngưỡng mộ.

Phạm Thành Trạch nhìn đám giấy vụn bị ném dưới đất, không tức giận gì mà ôn hòa mở miệng. Mặc dù cô ta nói chuyện có hơi quá đáng, nhưng nếu nghiêm nghị phê bình sẽ chỉ càng khiến cho mọi người thêm bất mãn với Tần Tích.

“Tài liệu hỏng rồi có tức giận cũng đâu thể hồi phục lại được. Tôi nhớ là cô có gửi nó trong email cho tôi, trong hòm thư của tôi chắc chắn còn, in lại là được thôi.”

Mặc dù trong lòng cô ta vẫn rất tức giận, nhưng không tiện bùng nổ trước mặt Phạm Thành Trạch, “Tôi chỉ cảm thấy cô ta làm việc chẳng có chút nghiêm túc nào cả, nếu như không có lưu trong email, thì chẳng phải là một tuần khổ cực của tôi uổng phí hay sao?”

“Lần sau Tần Tích sẽ chú ý hơn, cô là tiền bối, nên bao dung một chút!” Phạm Thành Trạch trấn an vỗ vỗ vai cô ta, “Thôi, chuyện này thế là xong, tôi sẽ gửi lại email cho cô, cô đi ra ngoài làm việc đi!”

“Vâng.” Trước khi đi, cô ta còn lườm Tần Tích một cái sắc lẹm rồi mới đi.

Phạm Thành Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Tần Tích, bật cười một cái, “Thôi, đừng nóng giận, tôi biết là em không cố ý, nhưng mà thương trường như chiến trường, lần sau cẩn thận một chút!”

Nơi nào cũng có sự đấu đá, chuyện này không thể nào tránh khỏi. Chỉ mong Tần Tích thích nghi nhanh một chút.

“Em biết rồi!” Tần Tích nhìn Phạm Thành Trạch.

Phạm Thành Trạch khoanh tay trước ngực, trên mặt nở nụ cười, “Đúng rồi, vừa rồi tôi đã giúp em một chuyện, có phải là em cũng nên giúp tôi một chuyện cho công bằng hay không?”

“Thì ra là thầy có mục đích, biết trước thì em đã chẳng cần thầy giúp.” Tần Tích nói đùa thôi. Phạm Thành Trạch đã giúp cô bao nhiêu việc, nếu như anh ta cần cô, cô chắc chắn sẽ không từ việc gì.

“Lần này bất kể thế nào em cũng phải giúp tôi, nếu không là tôi thảm. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ tuyệt đối không làm phiền em.”

Tần Tích thấy anh ta nói nghiêm túc như vậy, có chút tò mò hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Làm bạn gái tôi trong một ngày ...” Phạm Thành Trạch còn chưa nói xong, Tần Tích đã trợn to hai mắt, “Hả?”

“Làm bạn gái giả thôi. Ba tôi tới thăm tôi, ông vẫn luôn để ý chuyện tôi không có bạn gái, suốt ngày giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, tôi phát sợ. Kỳ nghỉ đông nửa tháng lần trước tôi có về nhà, mỗi ngày gặp gỡ một người ...”

Lúc mới đầu Tần Tích còn có chút do dự, cuối cùng không chịu nổi sự khẩn cầu liên tục của Phạm Thành Trạch, đành phải lập giao ước, “Chuyện này phải giữ bí mật, không thể để cho ai khác biết được. Còn nữa, chỉ có lần này thôi, không có lần sau, nếu mà bị lộ ra thì thầy đừng có trách em.”

Thấy Tần Tích tỏ vẻ không muốn có chút dính líu gì tới mình, trong lòng Phạm Thành Trạch mơ hồ có chút khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Được, chỉ một lần này thôi, sau đó có chuyện gì tôi sẽ giải quyết hết ... tôi nói gì em chỉ cần gật đầu là được.”

Phạm Thành Trạch và Phạm Đào hẹn nhau ăn cơm trong phòng bao ở một nhà hàng gần công ty, Tần Tích cũng đi cùng. Lúc đứng bên ngoài gian phòng bao, Phạm Thành Trạch muốn nắm tay Tần Tích, cô như vừa chạm phải điện, lập tức giật ra, giật mình hỏi, “Làm gì?”

Phạm Thành Trạch bị cô làm cho hơi ngượng, “Chúng ta cứ thế này đi vào trông không giống người yêu cho lắm, nên ...”

Tần Tích cũng cảm thấy mình quá mức căng thẳng rồi, suy nghĩ một chút bèn nói, “Vậy thì không bằng ... Em khoác tay thầy đi.”

“Được.” Phạm Thành Trạch cười gật đầu, chủ động vươn cánh tay ra, Tần Tích hít sâu một hơi khoác tay vào. Cơ mà khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người đang ngồi bên trong rồi, nụ cười của Tần Tích lập tức cứng đơ, hít một ngụm khí lạnh, hận không được lập tức biến mất.

Mẹ nó, có cần xui xẻo như vậy hay không! Lần này thật là chết chắc!

Vốn là Cố Mộ Nghiêm đang nói chuyện với Phạm Đào, nhưng khi nhìn thấy Tần Tích cười tươi như đóa loa kèn khoác tay người đàn ông khác đi vào, anh chợt ngưng lời, từ từ nheo mắt lại.

Mặc dù thái độ khó chịu của Cố Mộ Nghiêm không hẳn rõ ràng, nhưng Tần Tích vẫn cảm nhận thấy một luồng khí âm lãnh đập vào mặt. Nếu mà biết trước sẽ gặp phải Cố Mộ Nghiêm ở đây thì cho dù Phạm Thành Trạch có quỳ trên mặt đất cầu xin, cô cũng chẳng tới. Giờ thì hay rồi, có đi cắt cổ cũng không chứng minh được mình trong sạch.

Cố Mộ Nghiêm bê ly trà lên uống một ngụm, khẽ hạ mi mắt, cô nhóc này cũng gan thật, coi lời anh là gió thoảng bên tai.

Phạm Đào nhìn thấy tư thế của hai người thì kinh ngạc, “Thành Trạch, vị này là?”

Vẻ mặt Phạm Thành Trạch tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Tần Tích một cái, “Ba, cô ấy là bạn gái con. Vốn định đưa cô ấy về nhà mình gặp mọi người rồi, nhưng không ngờ ba lại tới, cho nên con đưa cô ấy tới đây luôn.”

Đầu óc Tần Tích đã sớm biến thành một đống bột nhão, hoàn toàn chẳng nghe rõ Phạm Thành Trạch nói chuyện với Phạm Đào, chỉ biết liều mạng suy nghĩ trong lòng, nên làm gì đây? Sau này phải giải thích thế nào, Cố Mộ Nghiêm liệu có xé xác cô không?

Giờ cô có được giả bộ ngất xỉu không?

Trời ạ, vất vả lắm mới có niềm vui giúp đỡ người khác một lần, kết quả là đưa mình vào hố.

Phạm Đào quan sát Tần Tích, bộ dáng được, dáng dấp thanh thuần, nhưng có khi là thằng nhóc này đưa tới để dọa mình cũng nên, “Cháu và Thành Trạch quen nhau như thế nào?”

“Ba, con và cô ấy ...” Phạm Thành Trạch vừa định nói chuyện đã bị Phạm Đào ngắt lời, “Ba nói chuyện với cô ấy, có hỏi con sao?”

Phạm Thành Trạch nghiêng đầu nhìn thấy Tần Tích đang sững sờ, bèn đụng vào cái tay cô đang khoác vào tay anh ta một cái, “Tần Tích, ba đang hỏi chúng ta quen nhau như thế nào?”

“Chúng ta ...” Tần Tích bị Cố Mộ Nghiêm nhìn chăm chú, não đã ngắn lại từ lâu, trong đầu chỉ có suy nghĩ về sau phải giải thích như thế nào, còn nghĩ cái quỷ gì chuyện xưa nữa, “Chúng ta ...”

Phạm Đào thấy Tần Tích ấp úng, bèn gọi Phạm Thành Trạch tới bên cạnh chất vấn, “Có phải là con đang gạt ba hay không? Cô ấy vốn không phải bạn gái con, giờ thì thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chuyện cũ ba có thể bỏ qua!”

“Ba, cô ấy thật sự là bạn gái con, ba cũng biết con từng có thời gian dạy học ở Tư Hoa đúng không? Chính bởi vì cô ấy con mới đi dạy học. Sau khi cô ấy tốt nghiệp rồi bọn con cùng tới đây làm.” Trong lòng Phạm Thành Trạch đã được rèn luyện sự chịu đựng, dưới sự ép hỏi của Phạm lão gia vẫn tỉnh táo như cũ.

Phạm Thành Trạch cũng không thèm nói nhỏ, nên Cố Mộ Nghiêm cũng đã nghe thấy lời anh ta, đôi mắt lập tức ngưng tụ lại, chợt nhớ tới lần bị Tần Tích chặn lại trong khách sạn, cô đi tỏ tình, cô gọi người đàn ông đó là thầy Phạm, chẳng lẽ người mà trước đây Tần Tích thầm mến chính là Phạm Thành Trạch?

Tầm mắt sắc bén của Cố Mộ Nghiêm đột nhiên rơi vào trên mặt Tần Tích, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm đi mấy phần, như là mưa bão sắp tới, làm cho Tần Tích sợ tới nỗi lùi về sau một bước.

Chắc là anh đã đoán ra trước đây cô thích thầy Phạm rồi. Nếu mà cô biết được mình sẽ gặp phải tên bá vương Cố Mộ Nghiêm này, đánh chết cô cũng không dám mến thầy Phạm. Ánh mắt anh chẳng phải là muốn treo ngược mình lên mà đánh sao, cô thật là bị Phạm Thành Trạch hại chết rồi!

Tần Tích len lén gửi tới Cố Mộ Nghiêm ánh mắt xin tha thứ. Cố Mộ Nghiêm giương mắt lạnh lùng nhìn lại cô, lòng cô run rẩy, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, nhưng cảm giác ánh mắt sắc bén vẫn không xua đi được.

Phạm Thành Trạch đi tới, đột ngột ôm cô vào trong ngực, nhìn Phạm Đào nói, “Ba, con thật sự vô cùng thích cô ấy, đời này co sẽ chỉ cùng cô ấy, mong là ba chúc phúc cho bọn con!”

Tần Tích sợ hết hồn, muốn giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Phạm Thành Trạch, Phạm Thành Trạch thấy Phạm Đào dùng ánh mắt dò xét nhìn bọn họ chằm chằm, lúc cúi đầu giả bộ vén lại tóc cho cô, mới áp vào tai cô nói, “Đừng động, chống đỡ thêm một chút nữa, xin em!”

Tần Tích dùng ánh mắt tức giận nhìn anh ta, động cũng không nên, không động cũng không nên. Nếu giờ cô phá hỏng vở kịch của Phạm Thành Trạch thì Phạm lão gia chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng nếu không phá hỏng, Cố Mộ Nghiêm sẽ hủy diệt cô. Bây giờ cô tiến thoái lưỡng nan, thật là trước sói sau hổ, dưới chân còn có vực sâu vạn trượng.

Suy nghĩ một chút, Tần Tích vẫn quyết định cùng Phạm Thành Trạch diễn kịch, bởi vì cho dù cô có phá hủy vở kịch này thì Cố Mộ Nghiêm vẫn sẽ không bỏ qua cho cô, chẳng bằng giúp đỡ Phạm Thành Trạch cho xong, sau đó cùng lắm thì cô chịu đòn nhận lỗi với Cố Mộ Nghiêm, có muốn chém muốn giết hay lóc thịt thì tùy anh!

Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích dịu dàng tựa vào trong ngực Phạm Thành Trạch, giận tới nỗi bóp nát cái ly, tiếng động làm cho Phạm Đào chú ý, “Cháu Cố, có chuyện gì vậy?”

“Thật xin lỗi, không cẩn thận dùng quá sức rồi!” Mặc dù trong lòng tràn ngập lửa giận, nhưng trên mặt Cố Mộ Nghiêm vẫn chẳng thấy chút cảm xúc nào, vô cùng bình tĩnh.

Tần Tích thấy kết cục của cái ly kia, nuốt nước miếng một cái, tâm trạng quyết làm người hùng mới vừa ôm ấp lập tức vỡ tan, mượn cớ buồn tè, lẻn ra ngoài gửi một tin nhắn cho Phạm Thành Trạch, “Thật xin lỗi!”

Dưới cái nhìn soi mói của Cố Mộ Nghiêm, bảo cô tự nhiên diễn trò cô thật sự không làm được. Không phải là cô không có nghĩa khí mà là thật sự quá khó khăn.

Phạm Đào nhìn vẻ mặt khác thường của Phạm Thành Trạch xem điện thoại di động, mặc dù chỉ trong một giây đồng hồ, nhưng vẫn bị Phạm Đào tóm được. Thầm thở dài một hơi, ông đã sớm không ôm hy vọng gì nữa, cô gái vừa rồi xem ra thật là miễn cưỡng, nếu thật sự là người yêu của Thành Trạch, tại sao một câu hỏi đơn giản như vậy ông đặt ra cũng không trả lời được?

“Bác Phạm, bữa cơm này để lần sau chúng ta ăn đi, cháu có việc phải đi trước!” Nói xong Cố Mộ Nghiêm sải bước đi khỏi.

Trong gian phòng bao chỉ còn lại hai cha con họ. Phạm Đào ho nhẹ một cái, sau đó vỗ vỗ vai anh ta, “Con trai này, đừng nản chí, ba lập tức giới thiệu cho con một người, dám chắc rằng còn tốt hơn vạn lần cô ấy, đến lúc đó con đưa người tới trước mặt cô ấy mà khoe, để cho cô ấy hối hận!”

Hiện tại tâm trạng của Phạm Thành Trạch không tốt, không muốn cho ba mình mặt mũi nữa, nói chuyện rất thẳng, “Con sẽ không xem mắt nữa đâu, đừng có nói chuyện giới thiệu phụ nữ cho con nữa, muốn đi thì ba tự đi đi!”

Phạm Đào sửng sốt một chút, không ngờ cô gái kia lại ảnh hưởng tới Thành Trạch nhiều như vậy. Con trai không muốn đi xem mắt, chắc là do đã thích cô gái kia rồi.

“Con trai, con đứng đây mà hờn dỗi thì có ích gì? Vợ ấy, là phải dựa vào truy đuổi, không phải là chờ đợi. Nhớ năm xưa ba theo đuổi mẹ anh, phải theo đuổi cả 3 năm mới tới tay đấy. Lúc ấy ba anh đã đánh bại đông đảo đối thủ cạnh tranh, nổi tiếng xa gần!” Vừa nhắc tới thành tích tuổi trẻ, Phạm Đào dương dương hả hê một hồi.

Phạm Thành Trạch không muốn nghe mấy cái này, buồn bã xoay người đi ra ngoài.

“Con trai à, còn chưa ăn cơm mà, con đi đâu vậy?” Phạm Đào quát lên với bóng lưng anh ta.

“Con không ăn!”

Phạm Đào trợn to hai mắt, “Ba anh thật xa tới thăm anh, bỏ tiền mời anh ăn cơm, món ăn cũng gọi rồi, anh một chút cũng không ăn đã đi, anh đối với ba anh tốt nhỉ?”

Cố Mộ Nghiêm đuổi thẳng ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, cô nhóc này chạy thật mau, lúc này thật muốn gọi điện thoại cho Vạn Kiệt, cậu ta được lắm, bảo câu ta tới xem Tần Tích thế nào, kết quả là như này sao? Cô nhóc kia đã sắp bị Phạm Thành Trạch lừa mất rồi! Nếu không phải là hôm nay vừa khéo chạm mặt Phạm lão gia, có khi anh sẽ bị lừa mà chẳng biết gì.

Vạn Kiệt đang là trong quán rượu đú đởn với một em xinh tươi tên là Happy, thấy điện thoại của Cố Mộ Nghiêm, anh ta vội vàng bảo mỹ nữ ngừng động tác, sau đó mới nhận máy, “Alo, Cố đại thiếu sao?”

“Trong vòng 15 phút nữa tôi muốn nhìn thấy cậu, trễ một phút, cậu cứ chờ mà xem.” Cố Mộ Nghiêm nói xong là cúp máy.

Vạn Kiệt vừa nghe thấy giọng điệu này của Cố Mộ Nghiêm là hiểu đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, không dám trì hoãn chút nào, vội vàng đi ngay. Mỹ nữ vừa nhìn đã biết anh ta có nhiều của cải, dĩ nhiên là không muốn không chiếm được chút lợi lộc nào từ phía kim chủ, bèn liều mạng giữ lại, “Đừng đi, chơi thêm chút nữa đi!”

“Mạng nhỏ không còn, chơi cái rắm ý!”

Vạn Kiệt lăn luôn một vòng tới trước mặt Cố Mộ Nghiêm, khi thấy vẻ mặt âm trầm của anh thì trong lòng hơi hồi hộp một chút, lắp ba lắp bắp, “Cố ... Cố đại thiếu!”

Đột nhiên Cố Mộ Nghiêm vung tay túm lấy cổ áo của Vạn Kiệt, nhìn thấy trên đó có vệt son môi, “Chơi vui quá nhỉ!”

Vạn Kiệt vội vàng giơ tay lên lau, thận trọng hỏi thăm, “Cố đại thiếu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Đã xả ra chuyện gì chẳng lẽ cậu không biết?” Cố Mộ Nghiêm có thâm ý nhìn cậu ta.

Lòng Vạn Kiệt trầm xuống, Cố đại thiếu nói như vậy là có ý gì? Gần đây có vẻ như anh ta không gây lỗi gì cả, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, còn hy sinh cả sự trong sạch của mình để trở thành cục keo da chó dính vào với Phạm Thành Trạch, chỉ còn thiếu nước tự dâng mình lên cho Phạm Thành Trạch bẻ cong nữa thôi, anh ta đã hy sinh biết bao nhiêu a!

“Cố đại thiếu, lúc này đây có phải là đã có sự hiểu lầm nào rồi không?”

“Lát nữa tôi sẽ cho cậu biết là liệu có hiểu lầm nào hay không!” Cố Mộ Nghiêm vỗ mạnh lên bả vai Vạn Kiệt.

Trái tim nhỏ của Vạn Kiệt run rẩy, chẳng lẽ Cố đại thiếu biết chuyện lời đồn về Phạm Thành Trạch và thiếu phu nhân rồi? Vậy thì coi như là anh ta biết chuyện mà không báo, sẽ chết chắc.

“Cố đại thiếu, cậu hãy nghe tôi giải thích....”

“Không cần giải thích, chỉ hỏi cậu một câu, có muốn làm bao cát không?”

Cố Mộ Nghiêm vừa cứng rắn hỏi xong, Vạn Kiệt lắc đầu không ngừng. Làm bao cát trong lời Cố Mộ Nghiêm nói, nghĩa là phải có 9 cái mạng. Trước kia anh ta vẫn tưởng bản lĩnh của mình không tệ, hài lòng vô cùng, kết quả là có một lần, vốn là khi đó người của Cố đại thiếu bận không tới được, những người khác thì đều né tránh, lúc đó anh ta không hiểu rõ tình huống, chỉ muốn thể hiện một chút trước mặt Cố đại thiếu nên đã hào tình vạn trượng bước lên đài, kết quả là bị đánh thành cái đầu heo, mẹ anh ta tới bệnh viện còn nhìn nhầm anh ta thành người khác nữa.

Từ đó về sau, anh ta hiểu rằng nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, đừng có coi thường Cố Mộ Nghiêm thường ngày luôn tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm túc. Cái loại quân tử động khẩu bất động thủ như Cố Mộ Nghiêm vậy, thật ra là thành phần cuồng bạo lực!

Cố Mộ Nghiêm thấy Vạn Kiệt có vẻ sắp tự cắt đầu mình xuống tới nơi, tâm trạng cũng khá lên một chút, “Vậy thì tốt. Cho cậu một cơ hội chuộc lỗi, chỗ tôi hiện đang thiếu một bảo mẫu, giúp tôi tìm lấy một người!”

Thiếu một bảo mẫu???

Phải nói Vạn Kiệt là một nhân tinh, mới mấy giây mà đã lập tức hiểu rõ, cười tới có ý khác, “Cố đại thiếu, tôi hiểu rồi, để tôi lập tức đi làm!”

Cố đại thiếu nói láo không chớp mắt. Chỗ này chắc chắn luôn có người quét dọn, trong phòng không có lấy một hạt bụi, mỗi bữa ăn đều có nhà hàng đưa tới, làm sao mà thiếu bảo mẫu? Đây rõ ràng là một kiểu lấy cớ.

Bảo mẫu kiểu này không phải là bảo mẫu kiểu kia.

Vạn Kiệt xoa xoa cằm, anh ta nên dùng cớ gì để đưa người phụ nữ của Cố đại thiếu tới bê người anh đây? Cần tìm ra một cái cớ để cho Tần Tích danh chính ngôn thuận rời khỏi.

Tần Tích ngồi tại chỗ, cảm thấy gió lạnh thổi vi vu. Cô rụt người lại, không biết là Phạm Thành Trạch đang chửi cô hay là Cố Mộ Nghiêm đang chửi cô nữa.

Vừa rời khỏi nhả hàng, Tần Tích đã trở về công ty rồi, không dám dừng lại chút nào cả. Nghe giọng điệu của Vạn Kiệt thì gần đây Cố Mộ Nghiêm luôn rất vội vàng, mong sao anh hãy quên luôn chuyện này đi.

Tần Tích vẫn nhấp nhô tới khi tan sở, sau đó trở lại ký túc xá. Cô đứng dưới lầu bồi hồi thật lâu, không dám đi lên vì sợ trở về vừa mở cửa ra đã thấy Cố Mộ Nghiêm đang ngồi trên ghế chờ mình, nghĩ nghĩ một chút đã cảm thấy sợ rồi.

Cô đứng lưỡng lự ngoài cửa phòng, thầm nghĩ, chế thì chết vậy, trong nháy mắt mở cửa ra, cô bỗng dưng nhắm mắt lại. Bốn
phía đều yên tĩnh, cô từ từ mở một con mắt, hình như không có ai, cô vừa đi vào vừa nhìn, thật không có ai.

Tần Tích lập tức vui mừng trong lòng, xoay người một cái ưu mỹ đi đóng cửa, nên làm gì thì cứ làm, lúc tắm rửa thậm chí còn hát ngân nga.

Đoán chừng là Cố Mộ Nghiêm quá mức bận rộn, không có rảnh đi thu thập cô.

Nhưng ngày hôm sau, khi tổ trưởng báo cho cô biết là cô bị điều tới phòng hành chính, Tần Tích hoàn toàn dại ra. Cô nên sớm đoán ra mới phải, theo cái tính bụng dạ hẹp hòi của Cố Mộ Nghiêm, tuyệt đối sẽ không cho cô chiếm chút lợi nào.

Đi sang phòng hành chính tức là làm giấy tờ, vậy thì chẳng phải là ngày ngày phải nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm sao? Tới lúc đó anh muốn chỉnh cô như thế nào thì chỉnh.

“Có thể không đi không ạ!” Tần Tích cố gắng cò kè mặc cả.

Tổ trưởng nhìn cô, trên mặt là vẻ thiếu kiên nhẫn, “Đây là do công ty sắp xếp, nếu không phải là do có người xin nghỉ ốm, cô tưởng là sẽ tới phiên cô sao? Đừng có không biết điều, nhanh chóng thu dọn đi, rồi lên báo cáo!”

Tần Tích chỉ có thể cam chịu số phận mà bước ra ngoài, lúc thu dọn đồ đạc có nghe được lời nói chua chát vọng sang từ bên cạnh, “Cũng không biết là cô ta gặp vận cứt chó gì, lại được điều tới phòng hành chính.”

“Người ta trẻ tuổi xinh đẹp, có cách gì, chúng ta ấy à, không so được với người ta, vẫn nên ngoan ngoãn mà làm việc đi.” Một người khác chê cười, lời nói dễ hiểu là ám chỉ cô dựa vào da thịt.

Tần Tích không để ý tới họ, mấy người này chính là không ăn được nho thì nói nho xanh!

Chỉ là nếu có lựa chọn nào khác, dù có bị điều đi chùi bồn cầu, cô thấy còn đỡ hơn là phải đi đối mặt Cố Mộ Nghiêm.

Đang khi mấy người kia vẫn đang lắm mồm, Vạn Kiệt vừa khéo đi qua nghe thấy, lập tức khó chịu, bèn nói luôn với mấy người đó, “Công ty thuê các người tới để nói huyên thuyên sao? Nếu mà không muốn làm nữa, tôi có thể nói giúp với Phạm quản lý một tiếng.”

Vị trước mắt này chính là Cố phu nhân tương lai, là người cho mấy người này tùy tiện bàn luận sao? Ngay cả anh ta còn phải hầu hạ cẩn thận nữa là.

Mặc dù mấy người này không biết thân phận của Vạn Kiệt, nhưng thấy quan hệ của Phạm Thành Trạch và Vạn Kiệt không tầm thường, cũng không dám đắc tội, đám người đang tụ lại một chỗ nhanh chóng giải tán.

Vạn Kiệt đi tới bên cạnh Tần Tích, vẻ mặt lập tức thay đổi, “Thiếu phu nhân, để tôi bê giúp cho.”

Tần Tích không cự tuyệt, Vạn Kiệt bê thùng giấy đi phía trước, Tần Tích đi phía sau, vẫn tưởng Vạn Kiệt sẽ nhấn nút thang máy lên tầng cao nhất luôn, nhưng không ngờ lại là đi xuống bãi đậu xe.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Tần Tích chẳng hiểu gì.

Vạn Kiệt mở cửa xe, giữ cửa xe, “Cố đại thiếu đã sắp xếp chỗ, thiếu phu nhân đi thì biết ngay.”

Ước chừng 20 phút sau, xe dừng ở dưới lầu một khu nhà trọ, Vạn Kiệt ôm cái thùng, cười nói với Tần Tích, “Thiếu phu nhân, mời đi bên này!”

“Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?” Tần Tích vừa nhìn đã biết đây là một khu dân cư. Không phải nói là để cho cô đi làm văn thư sao?

Vạn Kiệt đi vào thang máy, đứng ở một bên cửa, xoay người lại nói với Tần Tích, “Đây là nơi ở của Cố đại thiếu.”

“À? Thế chúng ta tới đây làm gì?” Tần Tích trợn to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ.

Vạn Kiệt do dự một chút mới nói, “Cố đại thiếu nói, công ty không thiếu thư ký, nhưng trong nhà thiếu một bảo mẫu, cho nên ...”

“Làm bảo mẫu?” Trong nháy mắt Tần Tích cảm thấy cuộc sống về sau sẽ là chuỗi ngày vô cùng hắc ám.

“Nhất định là Cố đại thiếu đùa thôi, thiếu phu nhân đừng lo lắng.”

Tần Tích cắn môi, anh ấy sẽ không nói đùa đâu, anh đang trả thù vì chuyện ngày hôm qua!

Vạn Kiệt làm thao tác mở khóa, cửa rắc rắc mở ra, lộ ra một hành lang nhỏ, Vạn Kiệt thấy Tần Tích chần chừ không tiến lên, bèn nhắc nhở, “Thiếu phu nhân, mau vào đi thôi, thiếu gia đang đợi cô.”

Tần Tích thấy cánh cửa kia, cảm thấy tiến lên một bước chính là địa ngục, nhưng bây giờ cô không được phép rút lui, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, bên trong rất là rộng rãi, nhưng mà không thấy Cố Mộ Nghiêm đâu. Vạn Kiệt đặt cái thùng lên mặt đất, “Thiếu phu nhân, tôi đi trước nhé!”

“Ấy!” Tần Tích vội vàng gọi Vạn Kiệt lại, “Không phải là anh bảo Cố Mộ Nghiêm ở đây sao? Anh ta đang ở chỗ nào?”

“Vào thời gian này, chắc là Cố đại thiếu đang ở phòng làm việc.”

Lúc Vạn Kiệt rời đi còn tiện tay đóng cửa lại, Tần Tích một mình đứng trong phòng khách, cảm thấy bốn phía đều vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi cô nghe được tiếng tim mình bình bịch bình bịch nhảy cuồng loạn, cô vội vã ôm ngực.

Cánh cửa lớn cuối hành lang chính là phòng làm việc, Tần Tích cảm giác bên trong sẽ đột nhiên lao ra một vật gì đáng sợ, ánh mắt cô không chớp nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, đột nhiên cánh cửa mở ra, Tần Tích bị dọa tới nỗi nghẹn ngào hét lên.

“Á___!”

Cố Mộ Nghiêm tưởng là cô nhóc kia sẽ chủ động tới nhận lỗi với anh, ai ngờ lại đứng cả ngày ở hành lang, một chút vang động cũng không có, thật sự không nhịn được định mở cửa xem cô đang làm gì, không ngờ vừa mới mở cửa đã thấy cô nhóc này thét lên như gặp ma.

“Im đi! Ầm ĩ muốn chết!”

Giọng nói nghiêm nghị của anh lập tức làm cho Tần Tích yên tĩnh lại, cô che miệng, nhanh chóng chớp mắt mấy cái, thấy rõ khuôn mặt bừng bừng của Cố Mộ Nghiêm, bèn tươi cười lấy lòng, “Ha ha!”

Một giây tiếp theo, một ánh đao lạnh quét sang, Tần Tích lập tức thôi cười, tay cũng buông thõng, cúi đầu thật thấp, có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

Cố Mộ Nghiêm đi tới trước mặt cô, Tần Tích nhanh chóng lùi về sau một bước, đôi mắt anh tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, “Cô thử lui một bước nữa xem!”

Tần Tích rụt cổ một cái, sau đó vươn tay, thận trọng kéo tay áo anh, “Cố Mộ Nghiêm, anh .... tức giận sao?”

“Cô cảm thấy thế nào?” Cố Mộ Nghiêm khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô, “Ngày đầu tiên tới đây tôi đã nói gì với cô hả? Nhắc lại một lần cho tôi nghe!”

“Không được phép câu tam đáp tứ!”

Cố Mộ Nghiêm nhìn cô chằm chằm, “Cô đã làm được chưa?”

Tần Tích vội vàng ngẩng đầu lên, xua xua tay, “Tôi không hề câu tam đáp tứ, chuyện hôm qua đều là hiểu lầm, tôi chỉ đóng giả bạn gái thầy Phạm giúp thầy ấy một lần thôi! Thật không có như anh nghĩ!”

Hiểu lầm này nếu không giải thích cho rõ ràng, chỉ e sau này sẽ không được một ngày yên lành.

Vừa nghe cô nói ‘Thầy Phạm’, sắc mặt Cố Mộ Nghiêm chẳng những không dễ chịu đi mà còn nổi giận thêm, “Thầy Phạm? Cô gọi một tiếng nữa thử xem!”

“Tôi ...” Tần Tích cúi đầu, môi đỏ mọng mím chặt, hai bàn tay xanh xao nhỏ bé xoắn cả vào một chỗ.

“Thiếu chút nữa thì tôi quên mất, ban đầu cô uống rượu đi khách sạn chính là để tìm Phạm Thành Trạch, tôi ở đó thấy rõ thư tình cô dùng để thổ lộ với cậu ta, viết rất chi là nồng tình mật ý! Gặp được người yêu có phải là thấy rất vui sướng hay không! Mấy ngày nay tôi không xuất hiện, chắc là cô vô cùng vui mừng nhỉ!” Trong đôi mắt của Cố Mộ Nghiêm tỏa ra ánh lạnh, làm Tần Tích toát mồ hôi lạnh.

Tần Tích ảo não nháy mắt một cái, tệ thật.

Cố Mộ Nghiêm thấy cô im re, liền nghĩ là cô cam chịu, bèn nổi trận lôi đình, “Nói chuyện đi!”

“Tôi từng thầm mến thầy Phạm ...” Tần Tích còn chưa kịp nói xong, đã bị Cố Mộ Nghiêm ngắt lời, “Im ngay!”

Cô cũng được lắm, dám thừa nhận mình từng thích Phạm Thành Trạch trước mặt anh, thật đúng là ba ngày bỏ quên liền nhảy lên đầu lật ngói!

Tần Tích vô cùng im lặng, bảo cô nói chuyện là anh, người không cho cô nói chuyện cũng là anh, rốt cuộc là anh muốn như nào đây, lúc cô thầm mến thầy Phạm đâu ngờ là sẽ gặp phải anh! Hơn nữa đâu phải là cô đòi đi theo anh tới đây, làm sao cô ngờ được sẽ gặp lại thầy Phạm ở đây, cô tưởng là sau khi tốt nghiệp sẽ không còn được gặp thầy Phạm nữa, muốn trách thì phải trách anh, sao anh lại quát cô? Sao lại hung dữ với cô?

Càng nghĩ Tần Tích càng thấy uất ức, hốc mắt đỏ lên, lá gan cũng trương to lên, một hơi nói hết, không dừng lại lấy hơi chút nào, “Đồ đàn ông già Cố Mộ Nghiêm, tôi cho anh biết, tôi thích thầy Phạm đấy, đừng tưởng là anh hung dữ thì tôi sẽ sợ anh, nếu không phải do anh, nói không chừng tôi và thầy Phạm đã ở bên nhau, con cái cũng có cả bầy rồi!”

Cố Mộ Nghiêm đã tức giận tới mức tột đỉnh, mắt đỏ ngầu, “Cô có giỏi thì nói lại lần nữa!”

Tần Tích dám trả bất cứ giá nào, “Tôi thích thầy Phạm, tôi chán ghét anh, chán ghét anh! Anh chỉ biết quát tôi, hung dữ với tôi, không có chút dịu dàng nào, hơn nữa anh lớn tuổi hơn tôi, anh là trâu già gặm cỏ non, không sợ đau răng sao? Tôi cho anh biết, tôi mới không sinh con cho nhà anh! Anh thôi ngay cái ý tưởng này đi! Đồ đàn ông gìa!” Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối.

Cố Mộ Nghiêm bước một bước dài tới trước mặt Tần Tích, vươn tay phải bắt lấy cô, Tần Tích bị dọa, ngồi chồm hỗm xuống mặt đất, tay ôm lấy đầu, “A! Tôi sai rồi!”

Cố Mộ Nghiêm bị lời cô nói làm cho tức giận, lồng ngực phập phồng đau đớn từng hồi một, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô, lại cảm thấy buồn cười, hừ, mới rồi không phải cô rất giỏi sao?

“Đứng lên!”

Tần Tích vẫn ôm đầu như cũ, “Anh sẽ không đánh tôi chứ?”

Anh lại bị cơn giận làm tắc nghẽn trong ngực, trông anh giống loại đàn ông sẽ ra tay đánh phụ nữ sao? Mặc dù anh tức giận nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất trí, mấy lời vừa rồi cô nói, phần lớn là giận dỗi, nhưng mặc dù tự hiểu được như vậy, nghe thấy cô nói thích Phạm Thành Trạch, trong lòng anh vẫn thấy cực kỳ khó chịu!

“Đứng lên!”

Tần Tích biết lần này đã thật sự chọc giận Cố Mộ Nghiêm, cô chấp nhận đứng lên, giống như sắp phải chịu chết mà nhắm mắt lại, “Anh đánh đi, nhưng có thể đừng đánh vào mặt được không, tôi còn muốn ra ngoài gặp người!”

Cố Mộ Nghiêm nhìn cô chằm chằm, bắt lấy cánh tay Tần Tích, lôi thẳng cô vào trong phòng ngủ, Tần Tích mở mắt, bước chân hơi lảo đảo, “Làm gì vậy?”

Chuyện này anh vốn định để tới đêm tân hôn của hai người, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch của anh phải tiến hành trước, vẫn muốn thích đàn ông khác? Đừng mơ tưởng!

Anh không chỉ muốn chiếm lấy lòng cô, còn phải chiếm cả cơ thể cô, để cho cô hoàn toàn thuộc về mình, khắc lên dấu ấn của mình, những tên đàn ông khác đều đi gặp quỷ hết đi.

Cho dù bây giờ cô có thích Phạm Thành Trạch đi nữa thì đã sao, anh không tin anh không bằng Phạm Thành Trạch. Từ nhỏ tới lớn, Phạm Thành Trạch luôn là bại tướng dưới tay anh, lần này cũng không khác, đừng có mơ tưởng tới phụ nữ của anh!

Tần Tích thấy Cố Mộ Nghiêm đóng cửa lại, còn chốt khóa, trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, phòng bị nhìn anh, “Anh muốn ... làm gì?”

“Cô nam quả nữ, em nói thử xem!” Cố Mộ Nghiêm tháo cà vạt, từng bước từng bước tới gần Tần Tích.

Tần Tích giật mình lui về phía sau, đây là chuyện gì? Không phải mới rồi bọn họ còn đang gây gổ sao? Sao mà chớp mắt một cái đã lên giường rồi? Đây đâu phải là đóng phim thần tượng, lôi nhau lên giường là giải quyết hết mọi chuyện.

“Cố, Cố Mộ Nghiêm, anh đánh tôi đi, nếu đánh cũng chưa đã nghiền, vậy anh có thể dùng roi quất tôi, thật, anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng đừng như này, tôi sợ!”

Anh thô bạo đè cô xuống, một câu hai nghĩa, “Quất em? Có thể dùng roi trên người thử một chút!”

Tần Tích mấy giây sau mới phản ứng được, khi hiểu lời nói của Cố Mộ Nghiêm rồi, gương mặt cô bạo hồng. Không ngờ Cố Mộ Nghiêm mặt mũi luôn nghiêm túc mà cũng nói ra lời như vậy! Đồ lưu manh già!

Cả tam quan của cô đã sắp hỏng!

“Cố Mộ Nghiêm .... Tôi có chuyện muốn nói với anh...” Tần Tích cố gắng kéo dài thời gian, nhưng Cố Mộ Nghiêm là ai? Là một con hồ ly già, trò mèo này của cô sao anh lại không biết, anh mắt điếc tai ngơ, thô bạo ngăn chặn môi cô, nuốt hết mọi ý kiến của cô vào.

Anh cũng muốn cho cô biết, rốt cuộc thì anh có phải là đàn ông già hay không.

Cố Mộ Nghiêm mặc dù chưa nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng ít nhiều thấy không được tự nhiên, cô nhóc này mở miệng ra là một câu đàn ông già, không già cũng bị cô nói cho thành già rồi.

Sau mấy tiếng, Cố Mộ Nghiêm ngồi bên giường, nhìn Tần Tích núp trong chăn khóc tới nỗi sắp ngưng thở, chân mày cau thật chặt, giơ tay vuốt vuốt huyệt thái dương đau đớn.

Mới rồi lúc đi vào, cô quá nhỏ, anh vừa động là cô khóc, anh tưởng là mình làm đau cô, cho nên kìm nén ‘cái roi’ tới khó chịu để cho cô được thoải mái, sau đó cô cung thôi khóc, anh liền bắt đầu không chút kiêng kỵ ra vào, nhưng vừa xong chuyện cô lại bắt đầu khóc lên, cứ như anh là một kẻ ỷ mạnh ăn hiếp phụ nữ đàng hoàng.

Nói chung, do khóc quá lâu, khóc không ra tiếng nữa, Tần Tích bắt đầu ho khan, “Khu khụ ... khụ khụ khụ ... Hu hu hu...”

Vốn định trước khi kết hôn nhất định sẽ đá ông già Cố Mộ Nghiêm này đi thật xa, nhưng bây giờ, không cưới không được, Tần Tích khóc không chỉ vì lần đầu tiên đã mất, mà còn vì tương lai của mình, đó là một miền hoàn toàn tăm tối.

Sao số cô lại khổ như vậy chứ?

Cố Mộ Nghiêm gạt cái chăn trên đầu cô ra, đưa một cốc nước tới trước mặt cô, mắt Tần Tích đã sưng lên y chang hột đào, nhìn cũng không nhìn lại anh, túm cái chăn trùm lên như cũ.

Hừ, cô nhóc này lại dám thái độ với anh, Cố Mộ Nghiêm lại kéo chăn xuống, Tần Tích một vẻ chuẩn bị khóc lớn, Cố Mộ Nghiêm nhìn cô chằm chằm, “Không cho khóc!”

Tần Tích không ngừng lại, miệng mếu máo, sắp khóc thành tiếng, nhưng một giây kế tiếp môi đã bị lấp kín, Tần Tích sững sờ tại chỗ.

Cố Mộ Nghiêm không nhẹ không nặng cắn cô một cái, hừ, nếu mà không trị được cô thì anh cũng không thể lăn lộn được ở Phượng Thành.

“Em khóc một lần, anh sẽ hôn em một lần, cho tới khi em ngừng khóc thì thôi, nếu em muốn anh hôn em thì cứ khóc đi!”

Tần Tích muốn khóc nhưng không dám khóc, nước mắt đảo quanh tròng mắt, Cố Mộ Nghiêm thấy cô như vậy, trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn kỳ dị, nằm đè lên chăn thô lỗ lau sạch nước mắt giúp cô, khí phách hùng hồn mà nói, “Bây giờ em đã là người của anh rồi, cho dù em có khóc tới mù mắt, cũng không thay đổi được sự thật này. Về sau hãy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh!”

Cố Mộ Nghiêm bưng cốc nước tới, thấy cô đần người ra đó không nhận, bèn cau mày nói, “Cầm lấy đi, uống nước đi, vừa rồi em kêu quá lợi hại, không uống nước giọng nói sẽ khàn đi!”

Kêu quá lợi hại?

Tai Tần Tích nóng lên, tay đang bưng cái ly run lên, nước sóng ra cái chăn, ướt một khoảng lớn.

Cố Mộ Nghiêm khẽ cau mày, thấy mắt cô vừa đỏ vừa sưng, không đành lòng mắng cô thêm nữa, thôi, cô vẫn còn trẻ con, quy củ để về sau từ từ dạy vậy.

Thấy Tần Tích đã uống xong nước, Cố Mộ Nghiêm nhận lấy cái chén không, “Mặc quần áo tử tế rồi đứng lên!”

“Làm gì?” Tần Tích bất mãn trong lòng, nhưng không dám thể hiện quá rõ ràng.

“Em có thấy đói không?”

Mặc dù Tần Tích đã mệt chết đi rất muốn ngủ một giấc, nhưng do thật sự cũng đói bụng, cân nhắc một chút, vẫn quyết định ăn. Nhưng quần áo được vắt trên thành ghế, cô định tự mình tới lấy, nhưng thấy Cố Mộ Nghiêm vẫn đang ngồi bên giường, khoanh tay trước ngực nhìn cô chăm chăm, cô không có dũng khí, dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của anh càng thu mình vào trong chăn, suy nghĩ một chút mới đánh chủ ý trở lại người anh.

“Này, giúp tôi lấy quần áo đi!”

Cố Mộ Nghiêm bất động, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cô không nhờ anh, chẳng lẽ định nhờ quỷ? Xui xẻo bị anh ăn mất, giờ lại còn bắt nạt cô, thật đáng ghét!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện