Tần Tích lại trở nên có chút say, lại thêm tâm tư đơn thuần, chẳng qua sau hai mươi năm hào hiệp, cho dù không đi đường lớn, cũng không thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cho nên giống như điên, dùng cả tay chân, vốn đang muốn cắn anh, nhưng không biết làm sao ngực anh quá rắn chắc, cô chỉ có thể miễn cưỡng dùng hai răng cửa cạp cạp da thịt của anh.
Cố Mộ Nghiêm vội vàng buông cô ra, vén quần áo lên liền nhìn thấy vài vết hồng hồng trên ngực, tất cả đều do hai cái răng của cô tạo thành, tức giận đến gân xanh cũng nổi lên, "Cô gái chết tiệt này."
Rất không dễ dàng mới áp chế lửa giận xuống, lập tức lại sắp bạo phát, cô gái này thật sự là thiếu giáo huấn. Cố Mộ Nghiêm hung tợn trừng mắt nhìn cô.
Ánh mắt của Tần Tích lờ mờ, bước đi lắc lư, ợ một hơi rượu, "Anh mới. . . . . . Đáng chết, tôi cáo. . . . . . Tố anh, đừng chọc tôi. Tôi không phải ăn chay lớn lên đâu." Cô nắm quả đấm lắc lắc ở trước mặt anh, "Từng thấy quả đấm giống như bao cát chưa? Đây này."
". . . . . ." Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến nhìn cô biến thành sâu rượu.
Anh muốn hung hăng giáo huấn cô gái không biết trời cao đất rộng này, nhưng mà cô đang say rượu, cho dù anh giáo huấn thế nào, cô tỉnh lại cũng sẽ không nhớ được, cho nên Cố Mộ Nghiêm lôi kéo cô đến WC làm cô tỉnh rượu, nhưng mới ném cô vào trong bồn tắm, cả người cô liền giống như vịt lên cạn, không ngừng té qua té lại, trong lúc này bọt nước văng khắp nơi, anh đứng ở một bên, cả người bị tưới ướt như chuột lột.
Tốt, tốt, cô thật sự triệt để chọc giận anh.
Cố Mộ Nghiêm lau mấy giọt nước trên mặt, kéo cô từ trong bồn tắm lên, vừa định quát cô, lại đột nhiên bị cô ôm lấy, sau đó Tần Tích liền gào khóc, "Thập Nhất, mình vừa rồi đi toilet, gặp được một người đàn ông vừa già vừa xấu, anh ta thật hung dữ, làm mình sợ muốn chết."
Anh vừa già vừa xấu?
Nhất thời sắc mặt người nào đó rất khó coi, cô gái này trêu chọc anh tức giận còn chưa tính, vậy mà lại còn cảm thấy anh vừa già vừa xấu, anh không chỉ cảm thấy đầu óc cô có vấn đề, mắt cô càng thêm có vấn đề.
"Thập Nhất, vì cái gì ôm cậu cũng không còn mềm mại nữa, ngực cũng đã trở nên cứng rồi." Tay Tần Tích chọc chọc ngực anh, đột nhiên lại khóc lớn lên, "Thập Nhất, không phải cậu bị bệnh nan y chứ, cậu sắp chết có phải không, tuy bình thường mình cực kỳ khinh bỉ cậu thấy sắc quên bạn, nhưng cậu ngàn vạn không được chết, cậu chết rồi, mình liền không còn chỗ xin cơm ăn. Thập Nhất à. Cậu không được chết."
"Câm miệng." Cố Mộ Nghiêm nhìn người khóc đến nước mắt nước mũi thành một đống trước mắt, cho nên anh mới nói phụ
nữ chỉ có phiền toái, giống như làm từ nước.
Bỗng dưng Tần Tích liền lập tức dừng lại, mở to mắt tròn xoe nhìn anh, nức nở một trận, bỗng nhiên cô tiến đến trước mặt anh, phun ra một câu, "Chị xinh đẹp, bộ dáng của chị thật xinh nha."
Tần Tích quả thật là một tiểu sâu rượu, vừa uống một chút rượu liền thành như vậy. Người bình thường thật đúng là theo không kịp tốc độ này mà.
Xinh đẹp? Từ này là để chỉ phụ nữ đó.
Khóe miệng Cố Mộ Nghiêm hung hăng giật giật một trận, có một lần cá cược thua với Lý Mặc, anh thua nên phải mặt đồng phục quán bar, kết quả bị một người đàn ông nhìn thấy, vậy mà nói bộ dáng của anh rất đẹp, anh ta cực kỳ thích, đây là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt công chúng hạ nhục anh, hậu quả có thể nghĩ, bị anh đánh nằm viện nửa tháng mặt vẫn còn sưng vù, từ đó về sau cũng không có người dám nói anh xinh đẹp.
Cố Mộ Nghiêm biết bộ dáng mình xinh đẹp, nhưng người khác lại không được nói ra, anh là đàn ông, dựa vào năng lực của chính mình, không giống tên Lý Mặc táo bạo kia, đến đâu cũng khoe khoang khuôn mặt.
Mà cô là người thứ hai dám nói như vậy, anh nên giáo huấn tính nói năng lỗ mãng của cô như thế nào đây.
Tần Tích hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Cố Mộ Nghiêm tức giận xanh mét, chỉ dựa vào trực giác bưng mặt anh, đưa môi đỏ mọng, thật mạnh hôn anh một cái, sau đó đặc biệt cao hứng, giống như đã hoàn thành một sứ mệnh vô cùng lớn.
Mọi người thích xinh đẹp gì đó, Tần Tích cũng không ngoại lệ, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên thấy chị gái xinh đẹp như vậy.
Mà Cố Mộ Nghiêm thế nhưng lại chết đứng tại chổ, cả người cũng cứng ngắc, của anh. . . Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy bị cô gái này đoạt đi, còn chưa phản ứng kịp, môi lại bị hôn một cái, nhìn cô gái nào đó cười đến vui vẻ, anh lại bị một cô gái chiếm tiện nghi hai lần.
Cố Mộ Nghiêm sờ vào môi của mình, nghiến răng nghiến lợi với cô gái đối diện, "Cô gái chết tiệt, tôi sẽ không bỏ qua của cô."
Tần Tích vòng qua cổ anh, đầu chôn ở trên vai anh, than thở nói, "Chị xinh đẹp, em mệt rồi, em muốn ngủ một giấc, chúng ta cùng nhau ngủ ngon được không?"
Cùng ngủ?
Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại, đây chính là cô tự mình nói đó nha.