Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 55: Đẹp trai có thể làm cơm ăn sao?


trước sau

Cố Mộ Nghiêm đứng ở cửa, nhìn Tần Tích, hai tay khoanh trước ngực, xa anh, cô nhóc này thật rất thoải mái, lập tức trong lòng anh chợt thoáng qua chút khó chịu.

Tần Tích hát xong một bài cười đến sáng lạn, tưởng tượng mình như một đại minh tinh, phất tay với xung quanh, tự biên tự diễn nói, “Cám ơn, cám ơn các bạn, muốn tôi hát thêm một bài nữa phải không, nhưng cổ họng của tôi. . . Các bạn đã nhiệt tình như vậy, vậy tôi liền hát thêm một bài nữa, các bạn đúng là quá nhiệt tình, tôi yêu các bạn. . .”

Tần Tích quấn khăn tắm, bởi vì động tác của cô quá mạnh nên bị lộ da thịt ra ngoài, nhưng bản thân cô vẫn không phát hiện, hoàn toàn say mê trong tiếng hát của mình, giống như một người điên.

Dựa vào chất giọng quỷ khóc thần sầu của cô để mở đại nhạc hội, đoán rằng có cho tiền người ta cũng không muốn đến xem.

Khi cô đang gào lên đột nhiên khăn tắm rơi xuống, cô sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng cúi người xuống nhặt lên, sau đó còn muốn tiếp tục, Cố Mộ Nghiêm lại không muốn ngược đãi lỗ tai mình, đẩy cửa đi vào, “Hát đủ chưa?”

Tần Tích nhìn Cố Mộ Nghiêm đột nhiên xuất hiện, nhất thời ngẩn ra, sau đó nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, “Nhất định là mình xuất hiện ảo giác, nhất định là ảo giác, tỉnh táo một chút.”

Làm sao Cố Mộ Nghiêm có thể xuất hiện ở đây, anh trở về, nhất định nhà họ Cố sẽ nhận được tin tức, nhưng lúc ăn cơm tối, không có ai nói hôm nay Cố Mộ Nghiêm sẽ trở lại, cho nên nhất định đây chỉ là nằm mơ.

Nhưng giấc mơ này thật là đáng sợ.

Tần Tích nhắm mắt lại tránh qua Cố Mộ Nghiêm đi ra ngoài, sau đó vén chăn lên nằm xuống, “Ngủ, khi thức dậy giấc mơ sẽ biến mất.”

Nhưng một giây sau, cổ tay của cô bị nắm lấy, ép cô ngồi dậy, Cố Mộ Nghiêm ngồi bên cạnh giường, trên mặt là vẻ chế giễu, “Bây giờ tỉnh chưa?”

Tần Tích ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Mộ Nghiêm, “Anh trở về lúc nào vậy?”

“Vừa nảy .” Cố Mộ Nghiêm cười nói.

“Vậy tại sao anh không lên tiếng? Dọa người chơi rất vui sao?” Tần Tích trách móc nói, vậy vừa rồi bộ dáng kêu gào điên cuồng của cô anh ta đều nhìn thấy, mất mặt chết đi được.

“Không phải tôi muốn dọa em, là em không nghe thấy tôi gọi.” Ánh mắt Cố Mộ Nghiêm rơi trên bờ vai mềm mại của cô, cảm thấy cổ họng có chút khô khan.

Tần Tích thấy ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, lúc này mới nhớ tới trên người cô chỉ quấn một cái khăn tắm, vội vàng kéo chăn trùm lên người mình, thẹn quá hoá giận quát, “Không được nhìn.”

“Cũng không phải chưa từng thấy qua, có cái gì phải che.” Mặt Cố Mộ Nghiêm thoáng qua nụ cười xấu xa, trêu chọc cô, đưa tay qua kéo cái chăn.

“Anh buông tay ra, buông ra.” Tần Tích vội vàng nắm chăn, giằng co với anh.

Cố Mộ Nghiêm chỉ muốn trêu chọc cô một chút, cho nên cũng không có ý định giật lấy chăn của cô, lực nắm cũng không lớn, nên ngược lại bị lực độ quá mạnh của Tần Tích kéo qua, cả người anh đè trên người cô.

Tần Tích hoảng hốt muốn đẩy anh ra.

Cố Mộ Nghiêm dùng tay chống thân thể của mình, rủ mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, tiếp tục trêu đùa, “Miệng thì bảo tôi buông ra, tay lại kéo tôi đến, đúng là tiểu lừa đảo.”

“Ai kéo anh, nhanh tránh ra một chút.” Tần Tích tức giận không thôi, đưa tay đẩy anh dậy, nhưng lại không cẩn thận đẩy áo khoát trên vai anh ra, cô sững sờ một chút, cô thật sự không cố ý.

“Quả thật là tiểu lừa đảo, được rồi, thấy em nhiệt tình như vậy, tôi liền hy sinh một chút. . .” Cố Mộ Nghiêm đi tới gần.

Đương nhiên là Tần Tích liều mạng giãy giụa, nhưng cô càng như vậy, Cố Mộ Nghiêm lại càng muốn trêu chọc cô, cuối cùng chính là càng đến càng gần, anh bắt lấy cánh tay không thành thật của cô, đè lên giường, Tần Tích cũng chỉ có thể nằm phía dưới trừng to mắt, “Nếu anh dám làm loạn, tôi liền liều mạng với anh.”

“Vậy tôi muốn xem xem em liều mạng với tôi thế nào?” Cố Mộ Nghiêm cúi đầu hôn lên môi cô, vốn chỉ muốn chọc ghẹo cô một chút, nhưng lại ngoài ý muốn nếm được hương vị ngọt ngào của cô, làm anh không muốn buông ra.

Nụ hôn này kéo dài thật lâu, cho đến khi mặt Tần Tích nghẹn thành màu gan heo Cố Mộ Nghiêm mới ngẩng đầu lên, cô gái ngốc này, cách tiếp nhận nụ hôn cũng không biết.

“Anh. . . Đáng ghét. . .” Tần Tích thở gấp mấy cái, giơ tay lên đánh vào bả vai của Cố Mộ Nghiêm, “Khốn kiếp.”

Khóe miệng Cố Mộ Nghiêm cười vui vẻ, tùy ý để cô trút giận, “Rõ ràng là em chủ động trước, tại sao lại trách tôi, vừa rồi cũng không phải là tôi nhào tới.”

“Anh chính là cố ý.” Tần Tích trừng mắt nhìn anh.

Cố Mộ Nghiêm cười gật đầu, “Được, em nói tôi cố ý, vậy tôi chính là cố ý, chỉ có điều cũng nói đến nước này, không làm chút gì đó hình như quá có lỗi với bản thân.”

Một giây sau, chăn bị kéo ra ném lên thảm trải sàn, Tần Tích cảm nhận được nguy hiểm, dùng cả hai tay muốn trốn thoát, đáng tiếc, Cố Mộ Nghiêm không cần tốn nhiều sức liền ấn cô xuống, cười tà ác, “Vốn tôi trở lại chỉ muốn tắm rửa liền ngủ, thật không nghĩ tới em lại nhiệt tình như vậy, được rồi, vậy tôi liền hy sinh một chút, xả thân vì em.”

Ngay cả lời kháng nghị Tần Tích cũng chưa nói ra miệng, liền bị chặn lại.

Cái rắm, tôi đây không cần anh xả thân.

**

Khi Tần Tích tỉnh lại, đã là bữa sáng ngày hôm sau, vốn cô muốn trở mình, nhưng thân thể rất ê ẩm, bỗng dưng cô nhớ tới những cảnh tượng tối hôm qua, gò má liền đỏ lên, tên đàn ông đáng ghét, toàn bộ trách nhiệm đều đẩy lên người cô, làm cô giống như cực kỳ đói khát.

Nghiêng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của anh, anh vẫn đang ngủ rất say, mà tay của anh đang khoác lên eo của cô, Tần Tích xấu hổ cùng giận dữ không thôi, hận không thể cắn anh hai cái cho hả giận.

Tối hôm qua lúc đầu cô cự tuyệt, nhưng cuối cùng thân thể của cô lại bại trận dưới tay anh, quá không có tiền đồ.

Tần Tích nhe răng trợn mắt
với Cố Mộ Nghiêm, nhưng lại không có can đảm đánh thức anh dậy, nhưng khi cô nhìn về phía anh làm mặt quỷ, đột nhiên Cố Mộ Nghiêm mở mắt ra, Tần Tích sợ hết hồn, anh ta tỉnh lại lúc nào vậy?

“Sớm như vậy đã dậy rồi, là tối hôm qua tôi dùng sức không đủ sao?” Cố Mộ Nghiêm nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ, cười nói, “Bây giờ vẫn còn sớm, nếu không thì tiếp tục chuyện tối hôm qua vậy.”

Tần Tích phát hiện cánh tay trong chăn của anh lại đang có ý định dời xuống, sắc mặt đỏ lên, liền vội vàng nắm lấy cái tay đang làm loạn của anh, tức giận quát, “Cố Mộ Nghiêm.”

“Hả?” Anh cúi đầu đáp lời, lập tức xoay người đè lên cô.

Tần Tích cảm giác được chỗ kia của anh đã thức tỉnh, gò má nóng đến sắp bốc khói , “Anh còn không dậy, liền bị trễ làm đấy.”

“Thỉnh thoảng trễ một lần cũng không sao.”

Tần Tích gấp đến độ nói năng lộn xộn, “Nếu muộn sẽ bị trừ lương.”

“Tôi tin sẽ không có ai dám trừ tiền lương của tôi.”

Đúng vậy, anh là boss lớn, ai dám trừ tiền lương của anh ta chứ, anh không trừ tiền lương của người khác đã may mắn lắm rồi.

“Tại sao nhanh như vậy anh đã trở lại rồi, không phải đi công tác hai tháng sao?” Cô còn tưởng có thể được tự do ít nhất là nửa tháng.

“Chuyện còn lại để Vạn Kiệt xử lý.” Cố Mộ Nghiêm đơn giản trả lời.

Ngay cả anh cũng không biết, làm sao bản thân anh sẽ không thể chờ đợi được muốn trở về như vậy, chưa từng có một người phụ nữ nào có thể làm cho anh mất kiểm soát như vậy.

“Được rồi, vấn đề của em tôi đã trả lời, kế tiếp chúng ta nên...” Cố Mộ Nghiêm đùa với cô nói.

“Không được.” Tần Tích dùng cả tay chân đẩy anh ra, ngồi dậy liền trốn vào phòng tắm, nhìn dấu vết trên người mình, Tần Tích nổi giận, “Mẹ kiếp.”

Hàn Thu thấy Cố Mộ Nghiêm không giống như ngày thường sau khi ăn cơm liền ra khỏi nhà, mà là ngồi trên sô pha xem tin tức buổi sáng, Hàn Thu nhìn Tần Tích một chút, lập tức nảy lên một chủ ý.

“Tiểu Tích, thời tiết hôm nay rất đẹp, để Mộ Nghiêm ra ngoài đi dạo với con một chút, sẵn tiện mua chút quần áo mùa đông trở lại nhé.”

Tần Tích vừa nghe lời này, liền vội vàng lắc đầu, “Bác gái, không cần đâu, anh ấy bề bộn nhiều việc, con gọi bạn đi cùng là được rồi.”

Nhớ lại lần trước sau khi đi dạo với Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích có bị đánh chết cũng không muốn đi dạo với Cố Mộ Nghiêm nữa.

Bỗng chốc Cố Mộ Nghiêm liền mất hứng, cô nhóc này lại dám ghét bỏ anh, muốn anh chịu thiệt thòi đi dạo phố cùng cô đã là vinh hạnh của cô rồi.

“Vừa dịp hôm nay tôi không có việc gì.” Cố Mộ Nghiêm chậm rãi đứng dậy.

Mặt Hàn Thu liền vui vẻ, “Vậy mau đi đi, đến tối về cũng không sao, các con có thể ăn mấy món ăn dành cho tình nhân ở ngoài. . .”

“Bán gái, con...” Lời Tần Tích còn chưa dứt liền bị Cố Mộ Nghiêm cưỡng chế lôi đi, hành động ngang ngược đó làm Hàn Thu cũng nhịn không được muốn khen một câu.

Hai người cùng đi hơn nửa con phố, Tần Tích vắt hết óc muốn tìm lí do kết thúc cuộc hành trình giày vò này, nhưng cô vừa mở miệng, Cố Mộ Nghiêm liền không đếm xỉa tới nói, “Gấp cái gì, tôi còn chưa đi dạo đủ.”

Cuối cùng đi dạo một vòng, Tần Tích liền bị kéo đi siêu thị, đứng trước muôn loại hàng hóa phong phú, cô không hiểu hỏi, “Tới đây làm gì?”

“Mua nguyên liệu.” Cố Mộ Nghiêm đi lên phía trước, Tần Tích chạy chậm theo sau, “Mua nguyên liệu làm gì? Trong nhà vẫn còn.”

Trong nhà? Trên mặt Cố Mộ Nghiêm chợt lóe qua một nụ cười mờ nhạt.

“Mua món ăn tôi thích.” Cố Mộ Nghiêm còn nói, “Đúng rồi, tài nấu nướng của em phải học tập tốt một chút, tôi cũng không muốn ngược đãi dạ dày của mình.”

Tần Tích trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, đừng tự mình đa tình nữa được không?

Cô còn không sẵn lòng làm đâu.

Ba phút sau, Tần Tích đẩy xe đẩy đi ở phía trước, Cố Mộ Nghiêm nhàn nhã đi phía sau, giống như quản gia chỉ các món cần mua, “Cái này cái này đều lấy. . .”

Tần Tích nghiến răng trong lòng, không tình nguyện đưa tay đi lấy.

“Wow, các cậu xem, cô ấy thật hạnh phúc nha, vậy mà có ông xã đi siêu thị cùng, thật hâm mộ quá.”

“Hơn nữa người đàn ông kia cũng thật đẹp trai . Cô ta thật đúng là số đạp cứt chó rồi.”

Tần Tích vừa nghe lời này, nhịn không được nói thầm, “Đẹp trai có thể làm cơm ăn sao? Tính tình tệ muốn chết.”

Thôi bỏ đi , những người này không biết khuôn mặt thật của Cố Mộ Nghiêm, cho nên mới bị vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc, đợi sau khi mọi người biết rõ tính cách vui vẻ thất thường của Cố Mộ Nghiêm, mới biết được rốt cuộc là ai gặp vận may.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện