Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

2: Cố Mộ Nghiêm xuất hiện (quan trọng)


trước sau

Edit: Sun520

Tần Tích cảm thấy chán ghét vẻ mặt ông ta, quả thật chán ghét muốn ói, cho nên cô cầm nước uống trên bàn tạt lên trên mặt của ông ta: “Cút ngay!”

Hành động của Tần Tích cũng hoàn toàn khiến ông ta phát điên, ông ta lau nước trên mặt, vẻ mặt trở nên hung dữ: “Gái điếm thúi, hôm nay ông chắc chắn nằm trên mày!”

Người đàn ông nói, một tay đặt Tần Tích trên ghế, một tay sờ soạn trên chân dài của cô, thấy cô da thịt trắng như tuyết, ông ta càng thêm kích động, Tần Tích rất sợ, nếu hôm nay bị người đàn ông này làm nhục, cô chắc chắn sẽ điên mất, trên khuôn mặt người đàn ông có nụ cười lạnh lẽo, một tay bắt được tay không an phận của cô, một tay vén váy của cô lên, Tần Tích tức giận sợ hãi tới cực điểm, đang lúc cô sắp tuyệt vọng, thì một dòng máu tươi ấm phun trên mặt Tần Tích, mà người đàn ông trên người cô co giật dữ dội, ông ta buông Tần Tích ra, tay nắm chặt vai đẫm máu tươi, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

Tần Tích theo bản năng lau nước trên mặt, lúc này mới phát hiện hoá ra lại là máu, lập tức cả người ngu ngơ, đầu trống rỗng, rồi sau đó cô cảm thấy một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo cô từ trên ghế lên, cô bị ôm vào một trong ngực ấm áp, lúc Tần Tích nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu, bỗng nhiên cô buông lỏng sợ hãi, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống, cô hoàn toàn không dám nghĩ, nếu Hàn Thành Nghiêu không đến, tiếp đó chuyện gì sẽ xảy ra.

Hàn Thành Nghiêu nhìn thấy cô khóc lớn suy sụp, hàng năm trái tim lạnh lẽo bỗng dưng đau nhói, rất khó chịu, anh không biết nên làm sao để an ủi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, dùng hành động nói cho cô biết, bây giờ đã an toàn, có anh ở đây, không có ai có thể làm cô tổn thương được.

Chu Sâm thấy một màn như vậy, khẽ nhíu mày, hình như anh không đồng ý với cách đối xử của Hàn Thành Nghiêu với Tần Tích, vì cô sẽ trở thành mối uy hiếp đối với Hàn tiên sinh, đó là có hại hơn là có lợi đối với Hàn tiên sinh.

“Giết ông ta.” Trong mắt Hàn Thành Nghiêu tràn đầy sát khí, phân phó với Chu Sâm.

Chu Sâm gật đầu, khẩu súng lên cò lần nữa, từ từ đi tới sau lưng người đàn ông kia, Chu Sâm nheo mắt lại, chĩa họng súng ngay huyệt thái dương của người đàn ông, cả người đàn ông kia run rẩy, trợn to hai mắt, như bị thần chết hút hồn vậy: “Không được... Đừng có giết tôi... Cầu xin anh đừng có giết tôi...”

Đang lúc Chu Sâm muốn bóp cò, bị một giọng nói hét ngừng: “Đợi một chút.”

Chu Sâm nhìn sang, lại thấy lão quỷ mang theo Phương Luân đi tới, lão quỷ liếc mắt nhìn Chu Sâm nắm lấy Lý Thành, khẽ cau mày, nhưng mà trên mặt lại mỉm cười: “Hàn tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại làm lớn chuyện như vậy.”

Vẻ mặt Hàn Thành Nghiêu u ám, trên người phát ra khí thế lạnh lùng: “Ông ta đáng chết!”

Lão quỷ là ai, vừa nhìn thấy Tần Tích khóc thành như vậy, đã biết rõ chuyện gì xảy ra, vừa tức giận vừa khinh bỉ nhìn Lý Thành một cái, lão già đáng chết, lại dám đụng phụ nữ của Hàn Thành Nghiêu, nếu không phải Lý Thành còn có ích đối với ông, ông mới không quản sống chết của Lý Thành, thật là thất bại nhiều hơn là thành công.

“Hàn tiên sinh, xin anh bớt giận, quả thực Lý Thành đáng chết, nhưng xin nể tình tôi, tha cho ông ta một mạng, chặt một tay của ông ta như một sự trừng phạt, anh xem có thể không?” Lão quỷ nhìn Hàn Thành Nghiêu tuấn lạnh khuôn mặt, khách khí hỏi.

Người đàn ông này dáng dấp thật sự đẹp trai, nếu anh ta không phải là Hàn Thành Nghiêu, ông chắc chắn sẽ thu anh thu vào tay, đáng tiếc anh là Hàn Thành Nghiêu, là một người đàn ông không thể chạm vào được, lão quỷ cảm thấy rất tiếc hận.

“Ông ta phải chết!” Trong mắt Hàn Thành Nghiêu xuất hiện một luồng sát khí.

Tần Tích trở lại bình thường từ trong sự sợ hãi, nghe được lời nói của Hàn Thành Nghiêu cô khẽ nâng đầu lên, cô có thể cảm nhận được không khí đã lan rộng thành một bầu không khí nghiêm trọng, người đàn ông mới vừa rồi ngăn cản Hàn Thành Nghiêu giết Lý Thành, Tần Tích biết là lão quỷ lão đại của Phương Luân, mà ở đây lại là địa bàn của lão quỷ, nếu Hàn Thành Nghiêu giết người của lão quỷ ở đây, chỉ sợ...... Hơn nữa chẳng biết lúc nào, người lúc đầu trong đại sảnh bữa tiệc đã bị đẩy ra ngoài rồi, thay vào đó là mười người đàn ông mặc tây trang đen, mơ hồ có thể thấy giắt súng bên hông, chỉ cần lão quỷ ra lệnh một tiếng có thể xông lên ngay lập tức.

Mặc dù cô rất muốn giết người đàn ông này, nhưng cô cũng không muốn gây phiền toái cho Hàn Thành Nghiêu, dù sao nơi này là địa bàn của lão quỷ, mà Hàn Thành Nghiêu cũng không mang nhiều người, chỉ có năm người, chênh lệch quá lớn, về cơ bản là một người địch với ba.

Dường như Hàn Thành Nghiêu cảm nhận được lo lắng của cô, cúi đầu cho cô một ánh mắt an tâm, nhưng Tần Tích vẫn nhỏ giọng nói: “Hàn Thành Nghiêu, đi thôi...”

“Đợi ông ta chết rồi chúng ta đi.” Hàn Thành Nghiêu cười đến lạnh lùng, ra lệnh cho Chu Sâm: “Giết ông ta!”

Chu Sâm đưa tay lên lần nữa, chĩa họng súng ngay huyệt thái dương của Lý Thành, Lý Thành bị sợ đến run rẩy, nói năng lộn xộn: “Lão quỷ... Cứu tôi... Cứu tôi... Tôi còn có ích đối với ông, tôi không thể chết được, cứu cứu tôi!”

Lão quỷ nhíu mày, thật ra thì ông rất không muốn đối địch với Hàn Thành Nghiêu, nhưng Lý Thành quả thực có ích rất lớn đối với ông ta, bây giờ Lý Thành vẫn không thể chết được, suy nghĩ một lúc, lão quỷ nhìn Hàn Thành Nghiêu, vẻ mặt có nghiêm túc: “Hàn tiên sinh, như vậy đi, tôi dùng một tỷ mua mạng của Lý Thành, hơn nữa lão quỷ tôi nợ anh một cái nhân tình, như thế nào?”

“Hôm nay tôi chắc chắn phải lấy được mạng của Lý Thành!” Hàn Thành Nghiêu vừa dứt lời, những người bên cạnh lão đều móc súng, động tác nhất trí chĩa họng súng về phía Hàn Thành Nghiêu bọn họ.

Tần Tích nhìn thấy cảnh này, trong lòng căng thẳng, nếu nói không sợ hãi là giả, cô không ngờ chuyện lại ầm ĩ thành ra như vậy.

Đối mặt với họng súng đen sì, Hàn Thành Nghiêu bất động như núi, cười lạnh nhìn lão quỷ: “Ông chắc chắn vì Lý Thành mà đối địch với tôi?”

Lão quỷ chậm rãi nheo mắt lại, vẫn không có hạ lệnh động thủ, có thể thấy được trong lòng vẫn còn có chút do dự, Lý Thành đáng chết, chờ ông ta không còn giá trị lợi dụng nữa, mình nhất định sẽ giết Lý Thành cho hả giận.

“Hàn tiên sinh, tôi cũng không nghĩ như vậy, nhưng Lý Thành vẫn còn có ích với tôi, cho nên ông ta không thể chết được, nếu anh chịu thả Lý Thành, tiền không phải vấn đề, tôi cũng nguyện ý thay Lý Thành nói xin lỗi với vị tiểu thư này.”

Hàn Thành Nghiêu nháy mắt ra hiệu cho Chu Sâm, Chu Sâm
nắm lấy cổ áo Lý Thành, nói với lão quỷ phía bên kia: “Nếu như các người muốn ông ta còn sống, toàn bộ tránh ra cho tôi!”

Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, lão quỷ sẽ không chủ động nổ súng, cho nên vẫy tay để cho thủ hạ tránh ra, Hàn Thành Nghiêu che chở Tần Tích đi ra phía ngoài, Chu Sâm tóm Lý Thành cản ở phía sau, ánh mắt nhìn chăm chú vào từng hành động của lão quỷ.

Lão quỷ dẫn người đuổi theo, nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu đứng trong thang máy, lúc cửa sắp đóng lại ông ta mở miệng nói: “Hàn tiên sinh, kính xin giao Lý Thành cho tôi, nếu không các người chắc chắn sẽ tìm không thấy lối ra của khách sạn này.”

Hàn Thành Nghiêu lạnh lùng nhìn ông ta, hiển nhiên là rất không đồng ý với lời của ông ta, lão quỷ sắc mặt khó coi, sau đó nhìn cánh cửa đinh một tiếng đóng lại: “Đuổi theo, mang Lý Thành trở lại cho tôi.”

Hàn Thành Nghiêu, đây là mày bức tao đấy!

Tần Tích kinh hồn bạt vía, nghĩ rằng rốt cuộc có thể rời đi an toàn, nhưng ai ngờ, chiến tranh chân chính giờ mới bắt đầu, bọn họ vừa ra thang máy, một viên đạn trúng trên cửa, Hàn Thành Nghiêu bảo vệ Tần Tích ở sau lưng, cầm súng bắn trả, thừa dịp lúc bên kia tránh né, mang theo Tần Tích nhanh chóng đi ra thang máy.

Kỹ thuật bắn súng của Hàn Thành Nghiêu rất lợi hại, anh không dễ dàng ra tay, nhưng một khi ra tay chính là lấy tính mạng người ta, hơn nữa bắn súng cũng là chính giữa điểm yếu, người bên kia chết không kịp giãy giụa, Tần Tích nhìn thấy khiếp sợ không thôi.

Phía ngoài bắn nhau rất dữ dội, Hàn Thành Nghiêu đẩy Tần Tích về phía Chu Sâm, ra lệnh cho cậu ta: “Đưa cô ấy rời khỏi đây, đưa đến một nơi an toàn!”

Chu Sâm biết Hàn Thành Nghiêu muốn tự tay giết chết lão quỷ, nhưng Chu Sâm rất lo lắng: “Hàn tiên sinh, để tôi lưu lại giúp anh.”

“Cậu chỉ cần bảo đảm an toàn của cô ấy là được!” Hàn Thành Nghiêu nói với Chu Sâm xong, sau đó anh nhìn Tần Tích: “Em theo Chu Sâm rời đi nơi này, tôi rất mau sẽ tìm đến em.”

“Anh không đi sao?” Thấy anh bảo vệ mình như vậy, trong lòng Tần Tích rất biết ơn anh.

“Em đi trước đi, yên tâm, tôi không sao đâu.” Hàn Thành Nghiêu nói.

Chu Sâm bắt Lý Thành lại, chuẩn bị bắt người đàn ông này làm lá chắn.

Tần Tích nhìn Hàn Thành Nghiêu nói: “Bản thân anh cẩn thận một chút!”

Hàn Thành Nghiêu gật đầu một cái, sau đó bắt đầu đánh yểm trợ, Chu Sâm nhắm ngay cơ hội mang Tần Tích đi đến gần cửa, nhưng mới mở cửa, phát hiện bên ngoài vẫn còn có một nhóm người, không biết là địch hay bạn, cho nên Chu Sâm không dám dễ dàng đi ra ngoài, mà quan sát tình huống bên ngoài.

Bây giờ bọn họ bị kẹp ở giữa, nhìn trận chiến này, Tần Tích khẩn trương không dứt, mà thân Lý Thành trúng hai phát, che vết thương nằm ở một bên, Lý Thành tự nhiên biết Hàn Thành Nghiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, cho nên ông ta tính toán chạy đi thừa dịp Chu Sâm tập trung sự chú ý ở phía ngoài, nhưng bởi vì bị thương, hành động bất tiện, vừa động một chút đã kinh động đến Tần Tích, nên cô chộp lấy con dao ăn rơi xuống đất bên cạnh, kẹp ở cổ Lý Thành, giọng nói run rẩy: “Không được nhúc nhích!”

Lập tức Lý Thành không dám nhúc nhích, thận trọng nói: “Tôi không nhúc nhích, tôi không nhúc nhích!”

“Nhúc nhích lần nữa thì tôi giết chết anh!” Bây giờ Tần Tích thần kinh đều căng thẳng, Lý Thành nhếch nhác nằm ở đó, đột nhiên, anh trợn to hai mắt, chỉ chỉ sau lưng Tần Tích: “Cẩn thận!”

Tần Tích theo bản năng quay đầu lại, nhưng ngay lúc này, Lý Thành từ trên mặt đất cầm lên con dao ăn, ra sức chống lên thân thể, nắm lấy bả vai Tần Tích kéo lui về phía sau, Chu Sâm quay đầu lại nhìn thấy Tần Tích rơi vào trong tay Lý Thành, trên mặt có phẫn nộ, người phụ nữ này thật sự sẽ gây chuyện, nếu không phải Hàn Thành Nghiêu giao phó nhất định phải bảo đảm an toàn của cô ta, anh mới lười phải cứu người phụ nữ này đấy.

Anh thừa dịp Lý Thành còn chưa có phát hiện mình đã biết, bắn một phát súng về phía tay đang cầm dao của Lý Thành, lập tức dao rơi trên mặt đất, Lý Thành đau đến co quắp.

Tần Tích mới vừa rồi bị Lý Thành siết cổ, bây giờ vừa buông lỏng đứng nơi đó ho hai tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Sâm: “Cám ơn.”

Thật ra thì cô biết Chu Sâm rất không thích mình, sẽ cứu cô hoàn toàn là bởi vì Hàn Thành Nghiêu ra lệnh.

Chu Sâm không nói gì, đi tới bên người Lý Thành, lạnh lùng uy hiếp nói: “Ông muốn sống lâu một chút thì an phận cho tôi, nếu không bây giờ tôi có thể tiễn ông lên đường.”

Ngay vào lúc này, người của lão quỷ xuất hiện, Chu Sâm phản ứng rất nhanh, một hơi đã giải quyết mấy người, nhưng cho dù Chu Sâm lợi hại hơn nữa, cuối cùng anh chỉ có một mình, nếu cứ đánh tiếp như vậy, sớm muộn không phải là đối thủ.

Chu Sâm khẽ cau mày, núp ở phía sau cây cột, phía ngoài rốt cuộc là ai, nhìn dáng dấp không phải cùng bên với lão quỷ, nhưng cũng không phải người của mình.

Lúc này không cho Chu Sâm suy nghĩ quá nhiều, lại có đạn quét qua rồi, anh bắn trả nhẫn tâm, rất nhanh ngã xuống, trong không khí có nồng đậm mùi máu tươi, làm Tần Tích rất khó chịu, cô chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, nói không sợ đó là giả, nhưng bây giờ cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

_________________

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện