Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 90: Cô ấy mang thai


trước sau

Edit: Sun520 

Cố Chấn Đình và Cố Trạch Giai đi ở phía trước, Hàn Thu và Tần Tích đi ở phía sau, nhỏ giọng hỏi thăm Tần Tích: "Hôm nay Trạch Giai vừa trở về, sao con gặp cậu ấy? Mộ Nghiêm đâu rồi, sao không có trở về chung với con?"

Tần Tích trả lời: "Công ty có chuyện đột xuất, anh ấy đi về trước, con gặp anh họ ở trên đường."

Gặp được trên đường? Làm sao sẽ trùng hợp như vậy? Hàn Thu nhìn Cố Trạch Giai trước mặt một cái.

Bởi vì Cố Trạch Giai trở lại, ông nội đặc biệt vui mừng, nói với nhà bếp làm bữa ăn tối phong phú, mọi người ngồi ở trên bàn đều vui vẻ hòa thuận, chỉ có Tần Tích cảm thấy không liên quan, Cố Mộ Nghiêm không có ở đây, cô cảm thấy như thiếu một cái gì đó, cũng không biết lúc nào thì anh mới trở về, cô muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ anh cười nhạo mình, cho nên vẫn là kiềm chế, nghĩ tới hết bận, anh tự nhiên sẽ trở lại.

Sau khi ăn xong Tần Tích trở về phòng, đứng ở trên ban công hóng gió, một lát sau, vang lên tiếng gõ cửa, Tần Tích nghĩ là Hàn Thu, nên nhanh chóng đi mở cửa, nhưng không ngờ là Cố Trạch Giai đứng ở bên ngoài, có chút ngoài ý muốn hỏi: "Anh họ, có chuyện gì sao?"

Cố Trạch Giai mỉm cười nhìn cô: "Anh muốn đi xung quanh đây nhưng không quen thuộc lắm, cho nên muốn hỏi em có thể đi với anh được không."

Tần Tích vốn là muốn từ chối, nhưng nghĩ lại dù sao anh ta cũng là anh họ của Cố Mộ Nghiêm, nên gật đầu: "Được, anh chờ em một chút."

"Vậy anh chờ em ở dưới lầu." Nói xong, Cố Trạch Giai xoay người xuống lầu.

Tần Tích thay quần áo rồi đi xuống, Cố Trạch Giai nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, Tần Tích một thân tay ngắn thêm quần short, đơn giản nhưng lộ ra một dòng thanh xuân bức #Sun.lqd#người, trên khuôn mặt xinh xắn có một chút bướng bỉnh, trong giây phút đó tim của anh đập mạnh lên, đứng dậy: "Xong chưa?"

"Đi thôi." Tần Tích gật đầu một cái.

Hai người trên đường phố đi bộ gần đó, buổi tối mùa hè nóng bức, nhưng thật ra là lúc lạnh nhất, gió nhẹ, cảm thấy một hương vị cháy sém của ánh mặt trời, trên đường, có người bán mứt quả, Tần Tích cảm thấy ở trong đó tràn đầy mùi vị tuổi thơ, không nhịn được nhìn thêm một chút, Cố Trạch Giai đi tới mua một gói đưa cho cô: "Xem có dễ ăn hay không."

"Thật xin lỗi, em gần đây đau răng, không thể ăn đồ ngọt, nếu không, anh ăn đi." Tần Tích có chút ngoài ý muốn nhìn anh, mặc dù anh là anh họ của Cố Mộ Nghiêm, nhưng không thích hợp gần gũi cho lắm.

"Nếu đau răng, thật sự không thể ăn đồ ngọt." Cố Trạch Giai hạ mắt xuống, mở gói ra ăn, có thể mùi vị thật là ngon, trên mặt của anh luôn có một ý cười nhàn nhạt.

Tần Tích nhìn anh, hơi bị sốc, mặc dù anh ta và Cố Mộ Nghiêm là anh em, nhưng phong cách hai người thật sự không có giống nhau chút nào, một người là không được tới gần, cả ngày nghiêm mặt, một giống như làn gió, sẽ không làm cho người quá mạnh mẽ  xâm lấn tính, chỉ là không biết có phải ở cùng với Cố Mộ Nghiêm quá lâu, cho nên cô thích phong cách xử lý của Cố Mộ Nghiêm hơn. 

Cố Trạch Giai ăn một viên kẹo hồ lô cũng không ăn nữa, nghiêng đầu nhìn Tần Tích, lại thấy cô vừa đi trên đường vừa đá viên đá, nhảy nhảy nhót nhót, có vẻ không có an phận chút nào, thật sự rất muốn tưởng tượng cô sẽ cùng Cố Mộ Nghiêm tính tình nghiêm cẩn ở chung một chỗ, chỉ là nói chuyện làm việc tuy không có nửa điểm dịu dàng, nhưng tính tình đến lúc đó lại rất đáng yêu, làm cho người ta không khỏi nghĩ muốn tới gần.

Lúc ăn tối, Tần Tích cảm thấy không ngon miệng, bây giờ đi, đột nhiên cảm thấy đói bụng, nghiêng đầu nói với #Sun.lqd#Cố Trạch Giai: "Anh họ, nếu không chúng ta ăn khuya rồi trở về, em mời anh, coi như cám ơn anh hôm nay đưa em trở lại."

Cố Trạch Giai cười nói: "Em đã gọi anh một tiếng anh họ, vậy em cũng không cần khách sáo với anh như thế."

"Dạ." Tần Tích đáp một tiếng, sau đó cùng với Cố Trạch Giai đi vào một cửa hàng nhỏ, Tần Tích giống như quá quen thuộc, cũng không nhìn thực đơn, nhuần nhuyễn gọi mấy món ăn, ông chủ cũng hết sức nhiệt tình, thức ăn được đưa lên, Tần Tích nói: "Mau nếm thử, món ăn ở đây rất ngon đó."

Cố Trạch Giai rất tao nhã  ăn một miếng, sau đó nhìn cô hơi bị sốc: "Quả thật là ăn rất ngon."

"Đúng vậy." Tần Tích hài lòng, sau đó ăn rất nhanh, động tác của cô không lịch sự giống Cố Trạch Giai, ăn cơm vốn chính là một chuyện hưởng thụ, cho nên thoải mái là được.

Cố Trạch Giai nhìn Tần Tích nhếch môi cười.

Hai người ăn khuya trở về, lúc lên lầu, Tần Tích khách sáo nói với anh ta:  “Anh họ, vậy em đi lên trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được." Cố Trạch Giai gật đầu.

Tần Tích trở về phòng nằm lên giường, có chút trằn trọc trở mình, bây giờ Cố Mộ Nghiêm đang làm gì? Anh có ăn cơm chưa?

Đột nhiên cảm thấy không có Cố Mộ Nghiêm ở đây, cuộc sống cũng trở nên không vui vẻ.

Hôm sau, chín giờ Tần Tích mới dậy, Hàn Thu không để cho ai quấy rầy cô, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, Tần Tích chuẩn bị xế chiều hôm nay đi về nhà xem một chút, dọn dẹp xong xuống lầu thì nghe được một giọng nữ bén nhọn: "Hừ, mấy giờ rồi, thật sự không có một chút tự giác mà."

Tần Tích nhìn qua thì thấy Triệu Tử Diên oán hận nhìn mình chằm chằm, cô mỉm cười: "Không muốn bị người trói lại ném ra ngoài, miệng cũng đừng chanh chua như vậy."

Triệu Tử Diên nghe được lời nói của Tần Tích, vẻ mặt đầy tức giận, thằng nhóc Hà Diệc lại dám trói cô lên máy bay, chắc chắn là người phụ nữ này chỉ điểm, hơn nữa cô bỏ ra rất nhiều nhưng không thể khiến anh Mộ Nghiêm đuổi cô ta đi, cô
ta thật sự là quá không cam lòng rồi.

"Cô đừng vui mừng quá sớm, lần trước cô dám đánh tôi, ngay cả mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi như cô, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô bạt tay đó." Triệu Tử Diên vọt tới trước mặt của Tần Tích, giơ tay lên muốn tát xuống, Tần Tích không ngờ Triệu Tử Diên lại dám động thủ trong phòng cách nhà họ Cố, cho nên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lúc cô nghiêng đầu tránh thoát thì một giọng hét lớn truyền đến: "Dừng tay!"

Tần Tích nghĩ là Cố Mộ Nghiêm trở lại, nhanh chóng nhìn sang, lại không nghĩ rằng người từ bên ngoài đi vào là Cố Trạch Giai, trong mắt của cô thoáng qua thất vọng, không phải anh ấy.

Vẻ mặt của Cố Trạch Giai nghiêm túc, đi tới bên người Triệu Tử Diên, nhíu mày nói: "Tử Diên, cô thật là quá đáng!"

Mắt Triệu Tử Diên đỏ lên vì tức: "Anh Trạch Giai, ngay cả anh cũng giúp cô sao, tại sao anh và anh Mộ Nghiêm đều phải giúp người phụ nữ này, cô ta có gì tốt."

"Tử Diên, tôi không thiên vị bên nào, mà cô muốn đánh người chính là cô không đúng, cô ấy là nàng dâu của nhà họ Cố, muốn dạy dỗ cũng không tới phiên cô tới dạy dỗ, hiểu không? Về sau không được hồ đồ nữa."

Lúc này Tần Tích mới nhìn Cố Trạch Giai, trong ngày thường trên mặt của anh đều có nụ cười nhàn nhạt, trông rất dịu dàng, cho tới bây giờ nghĩ tới hoá ra là lúc anh nổi giận cũng có thể nghiêm túc như vậy.

"Trạch Giai." Triệu Tử Diên dậm chân.

"Được rồi, không nói nữa!" Cố Trạch Giai nhìn chằm chằm Triệu Tử Diên, Triệu Tử Diên quay đầu đi, hình như rất sợ Cố Trạch Giai.

Triệu Tử Diên tức giận ngồi trên ghế sa lon, nhìn Tần Tích ngồi ăn điểm tâm đối diện, không nhịn được bật thốt lên: "Cô còn có tâm tình ăn sao, cô biết cô làm hại Phạm Thành Trạch có nhiều khổ thế nào không? Nếu cô còn có chút lương tâm, cô nên đi xem anh ấy một chút."

Cho dù dùng cách gì, cô nhất định sẽ ngăn cản Tần Tích gả cho anh Mộ Nghiêm.

Động tác Tần Tích dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: "Thầy Phạm thế nào?"

Triệu Tử Diên cười lạnh: "Hừ, cô muốn biết thì chính mình tự đi xem, hỏi tôi làm gì?"

Tần Tích nhíu mày, tuy nói bây giờ người trong lòng cô là Cố Mộ Nghiêm, nhưng  dù sao thầy Phạm đã từng giúp cô, ở trong lòng của cô thầy Phạm là sự tồn tại đặc biệt, cô hi vọng thầy thật sự tốt.

Nhưng cô cũng không hy vọng hôn lễ cùng với Cố Mộ Nghiêm xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, hơn nữa Cố Mộ Nghiêm cũng không thích mình và thầy Phạm qua lại gần gũi.

Cố Trạch Giai ngồi ở một bên lật xem tạp chí, khi nghe thấy đối thoại các cô, đôi mắt khẽ nhíu một cái.

Hàn Thu nghe được quản gia nói Triệu Tử Diên, bà vội chạy về, hôm nay lúc con trai gọi điện thoại về, Tần Tích còn đang ngủ, cho nên bà nhận điện thoại, ở trong điện thoại con trai dặn đi dặn lại, nhất định phải chăm sóc tốt cho Tần Tích, nếu xảy ra chuyện gì, bà thật có lỗi với lời dặn dò của con trai.

"Bác gái." Triệu Tử Diên thấy Hàn Thu trở lại, đứng dậy chào hỏi, Hàn Thu miễn cưỡng mỉm cười: "Tử Diên tới à, nhanh ngồi."

Nếu Triệu Tử Diên không kiêu căng tùy hứng như vậy, có lẽ mình yêu thích cô ta hơn một chút, nhưng bây giờ con trai đã muốn kết hôn, cô ta còn dây dưa không rõ, ấn tượng Hàn Thu đối với Triệu Tử Diên cũng không thật sự tốt, chỉ ngại quan hệ của hai nhà, cho nên cũng không biết nói gì.

Hàn Thu ngồi ở bên cạnh Tần Tích, dùng ngón tay giúp cô chỉnh sửa tóc một chút, trên mặt có chân chính thương yêu, sau đó bảo người giúp việc bưng một chén cháo gà ra ngoài, Hàn Thu cười nói: "Cái này hầm thật nhiều giờ, con uống nhiều một chút, đi Luân Đôn một chuyến trở lại, cả người đều gầy."

"Bác gái, con đi trước, lần sau trở lại thăm bác." Triệu Tử Diên không nhìn nổi dáng vẻ Tần Tích chúng tinh phủng nguyệt*(sao quanh trăng sáng), giận dữ đứng dậy rời đi.

Kết quả Tần Tích vừa mới chuẩn bị, nhưng không ngờ vừa nghe tới cháo gà, chân mày đột nhiên lập tức nhíu lại, đột nhiên muốn buồn nôn, cô lập tức che miệng, sắc mặt biến đổi.

Hàn Thu thấy vẻ mặt cô có cái gì không đúng, vội vàng hỏi thăm: "Tiểu Tích, con làm sao vậy?"

Tần Tích cũng không chịu được nữa rồi, chạy về phía nhà vệ sinh, nằm ở trên bồn rửa tay nôn mửa liên tục, Hàn#Sun.lqd# Thu sợ hết hồn, vội vàng đi tới, nhưng trên mặt lại mỉm cười, chẳng lẽ Tiểu Tích mang thai? Tuyệt đối sẽ không sai.

Cố Trạch Giai ngồi ở bên ngoài, trong mắt thoáng qua vẻ kinh dị, không ngờ cô ấy lại mang thai.

Hàn Thu lòng thầm vui sướng, bà sẽ sớm làm bà nội rồi, nếu con trai của bà biết mình đã làm cha, nhất định rất vui mừng, nhà họ Cố bọn họ sẽ là ba đời đồng đường rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện