Vào một ngày đẹp trời nọ, Hải Lâm vui vẻ như chim sẻ dự định rủ anh trai Hải Duy đi chơi.
Vì thế trời vừa sáng Hải Lâm ngàn năm có một mà dậy sớm một lần. Mang đôi dép bông hình con ếch màu xanh, mặc bộ pijama cùng màu, tay ôm con ếch bằng bông yêu thích nhất, lao sang phòng màu xanh dương của Hải Duy ở đối diện.
-Hải Duy, hôm nay chủ nhật chúng ta đi chơi đi.
Hải Duy thức dậy từ sớm, ăn mặc chỉnh tề, nhìn bộ dạng trẻ con của em trai không khỏi cảm thán.
-Em chưa đánh răng?
Hải Lâm ngớ ngẩn “A” một tiếng, rồi nhanh như cắt lao vào phòng vệ sinh của Hải Duy mà làm vệ sinh cá nhân, chưa đầy 2 phút sau. Hải Lâm đi ra và rất tự nhiên mở tủ quần áo của Hải Duy định “xử lí tại chỗ”.
Hành động mở tủ đang dang dở, bên tai lại nghe Hải Duy bình thản yêu cầu.
-Anh nghĩ em nên về phòng mình thì hơn?
Lần này Hải Lâm lại “À” một tiếng rồi lủi thủi về phòng. Biết sao được, từ nhỏ Hải Lâm đáng yêu đã rất quấn quít với anh trai và rất nghe lời anh trai, luôn xem những điều Hải Duy nói là chân lí.
Hải Duy bình tĩnh như không, dường như tình trạng thế này đã xảy ra nhiều lần. Tiếp tục, đọc quyển sách “Để trở thành nhà kinh doanh tài ba”. Nhưng không tài nào tập trung được, đoán chừng 30 giây sau tên nhóc kia quay lại à xem.
-Hải Duy, anh có thấy ếch nhỏ của em đâu không?
Và y như rằng ngay sau câu hỏi đó cánh cửa màu xanh dương bị một “cơn lốc” mạnh mẽ thổi tung. Đúng như dự đoán, chưa kịp để người kia nói thêm bất cứ điều gì, Hải Duy tiện tay ném con ếch bằng bông màu xanh lá, to bằng nửa thân người vào cái mồm đang muốn hét lên của Hải Lâm.
Hải Lâm tủi thân ôm con ếch nhỏ, ân hận vạn lần.
-Ếch nhỏ à, sau này tao sẽ không bỏ quên mày nữa đâu.
Trong phòng, Hải Duy nhướng nhướng mày, có cần phải ngày nào cũng là điệp khúc này không.
Hải Nghi xuất hiện với bộ dáng một chàng trai, lén lén lút lút đi như ăn trộm. Trong lòng mặc niệm sao cho đừng để bà bác hai Hồ Hương nhìn thấy. Nghĩ đến hôm qua phải thử đi thử lại mấy trăm chiếc váy mà cô nổi cả da gà, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đương lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, ai đó không biết điều vỗ vai cô, phiền chết được.
-Này, trật tự, không thấy tôi đang bận sao?
Hải Nghi phủi phủi bàn tay đang đặt trên vai mình ra. Nhỏ giọng nhắc nhở.
-Em gái Hải Nghi, em đang chơi trò gì thế!?
Hải Lâm tò mò nhướng người lên trước để xem, chỉ thấy anh cả Hải Phong như cũ ngồi ở phòng khách xem tạp chí. Khỏi nói cũng biết đó chẳng phải là tạp chí Người đẹp sao.
-Xì, em gái Hải Nghi em nhìn anh cả làm gì?
Lúc này Hải Nghi mới giật mình nhìn Hải Lâm mang vẻ mặt tò mò nhìn mình. Cô cười rất đẹp trai, trong lòng thầm nghĩ, trong ba anh em này chỉ có Hải Lâm đơn thuần nhất, một bóng đèn được bật sáng lên trong đầu cô.
-Hải Lâm, chúng ta đi chơi nhé.
Nhắc đến đi chơi Hải Lâm vui như mở hội, hai mắt sáng lên lấp lánh. Lúc sáng bị Hải Duy làm cho vỡ mộng, bây giờ có cơ hội được “nối lại chiêm bao dứt quãng” ngu sao không đi. Thế là Hải lâm đáng thương lại bị ai kia lợi dụng.
Hải Phong đang xem tạp chí, thoáng thấy có cái bóng màu xanh lá đặc trưng của Hải Lâm đi qua, lười biếng ngẩng đầu nhìn.
-Hai tên nhóc này, làm trò gì thế nhỉ?
Nói rồi cúi xuống tiếp tục ngắm mấy cô em chân dài.
Ra được khỏi nhà an toàn, Hải Nghi mới thở “phù” một cái. Nguy hiểm thật, cũng may không gặp gia gia, nếu như ông biết cô đi gặp White chắc sẽ hét lên à xem.
Thoải mái