Khi nhắc đến hoa hồng đen, người ta sẽ nghĩ ngay đến…
Hoa hồng đen bí ẩn…
Hoa hồng đen kiêu sa…
Hoa hồng đen ẩn chứa một sức mạnh của ác quỷ…
Hoa hồng đen đại diện cho cái ác…
Và như một lẽ tất yếu, khi nhắc đến Black Rose, người ta không rét mà run. Black Rose, một tổ chức xã hội đen được thành lập khoảng ba năm, nhưng đã thâu tóm hàng trăm tổ chức, quán bar… trong và ngoài nước. Đa số thành viên trong tổ chức đều là học sinh.
Như bất kì một tổ chức nào khác, Black Rose cũng có thủ lĩnh, nhưng kì lạ thay không một ai trong tổ chức biết được đó là ai, nam hay nữ, giới tính còn không rõ thì làm sao biết mặt mũi vị thũ lĩnh trẻ kia thế nào. Đối với thành viên của Black Rose, vị thủ lĩnh này như một huyền thoại vậy, bí ẩn như chính cái tên của mình. “Black Rose”.
Phó tướng- những cánh tay đắc lực của Black Rose, ai mà không biết đến uy danh của họ. Đầu tiên phải kể đến White, người duy nhất biết được thân phận thật sự của thủ lĩnh, bởi họ đã cùng nhau thành lập tổ chức này, cũng là người duy nhất biết cách liên lạc với thủ lĩnh…
Như lúc này đây, điện thoại của Hải Nghi cứ không ngừng nhấp nháy cái tên “White”.
- Chết tiệt.
Hải Nghi rủa một tiếng chửi thầm rồi lười biếng nhấc máy, tay kia đồng thời chấm mồ hôi trên trán. Chưa kịp thở đã nghe bên kia đầu dây là một tràng vọng cổ với tần số cao ngất ngưởng, đến nổi người đi đường phải quay lại xem gần đấy có loa phát thanh nào không.
- CÁI CON KIA, BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ??? CÒN 30’ NỮA HỘI NGHỊ BẮT ĐẦU, CẬU ĐANG CHUI Ở CÁI XÓ NÀO HẢ??? HẢ??? HẢ???
- Tớ…
- IM ĐI. CHO DÙ CẬU ĐANG TRONG HANG CHUỘT NÀO CŨNG PHẢI CHUI RA NGAY CHO TỚ, TRONG VÒNG 3’ NỮA CẬU PHẢI CÓ MẶT TẠI NHÀ TỚ, NGHE RÕ CHƯA??? HỪ…
- Mệt quá!!! Sao cậu không chịu lên tiếng, cậu…
- Ừ, nói xong rồi hả? Nãy giờ được 3’ rồi đó, thở xong chưa, xong rồi thì mở cửa cho tớ, mỏi cả chân.
Hải Nghi uể oải đáp nhẹ rồi, ngắt điện thoại, mặc kệ cái kẻ đang ngây ngốc ở trong nhà kia, cô thoải mái tựa vào tường dưỡng sức. Từ khi chia tay “ông đẹp trai” kia, cô đã chạy tới đây không ngừng nghỉ, thế mà còn bị mắng xối xả nữa chứ! Đạo lí ở đâu, công đạo ở đâu nha?
Đang mải miết tưởng niệm về nỗi oan “kinh thiên động địa” của mình. Đùng một tiếng cửa mở ra, chưa kịp nhìn rõ chủ nhà, Hải Nghi bị một “cơn gió” cuốn bay vào nhà. Nhanh đến nổi, cô chỉ kịp chớp mắt một cái đã đứng như trời trồng giữa căn phòng ngủ màu trắng trang nhã. Như không muốn để cho cô có thời gian chiêm ngưỡng căn phòng, chủ nhân của nó đã đẩy cô đến trước gương, bôi bôi, trét trét, tô tô, vẽ vẽ… cuối cùng là ném cho cô một bộ quần áo rồi đẩy cô vào phòng thay đồ.
Mọi việc dường như chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, nhanh đến nổi cô chưa kịp nhận ra mình thay đồ bắng cách nào… Cho đến khi, nhận được cái gật đầu kiểm duyệt của kẻ đang mỉm cười tươi tắn như nắng trưa gay gắt kia, cô mới kịp điều hòa lại hơi thở và xắp xếp các sự việc lại với nhau.
- Woa… quả thật nha, cậu rất đẹp… trai.
Cô nàng với gương mặt xinh đẹp, đáng yêu, mái tóc dài cài thêm kẹp nơ màu trắng, diện một chiếc váy màu trắng nốt, nàng như con búp bê sứ tinh khiết, đôi mắt to chớp chớp hình trái tim nhìn chằm chằm “anh chàng” trước mặt thiếu điều nhỏ nước giãi nữa thôi.
- Thật