Từ trước đến giờ Hải Nghi luôn là người chú trọng đến quy tắc, có lẽ là do ảnh hưởng của gia gia. Mặc dù sống chung chỉ có hai ông cháu nhưng gia gia luôn tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho cô đúng giờ, cho nên đối với sức khỏe của bản thân Hải Nghi tuyệt đối không bạc đãi nó.
Hải Nam thích thú nhìn bộ dáng cô ăn, rất điềm tĩnh cùng tự nhiên, dường như không ai có thể xâm phạm đến cô lúc này. (Hắc hắc cái này khoa học gọi là “tập trung chuyên môn”:))
Mặc dù bên cạnh hắn có rất nhiều hoa hồng yểu điệu nhưng hắn cảm thấy dáng cô ăn là đẹp mắt nhất. Hắn thích.
Hải Nghi kịch liệt bỏ qua ánh mắt của tên kia, giờ phút này cô chỉ muốn giải quyết cái bao tử trống rỗng của cô trước đã.
Định cho vào miệng miếng thịt nướng vừa cắt xong, thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên. Hải Nghi nhíu mi quyết định bỏ qua tiếng chuông điện thoại.
Thế nhưng tiếng chuông như âm thanh đòi mạng vậy khiến cô ăn không ngon, giờ khắc này nếu biết ai chán sống dám quấy rầy bổn tiểu thư cô ăn trưa thì người đó chết chắc.
Nhấc điện thoại lên nghe máy, không sai hẳn là người của mình đi, khóe môi câu lên nụ cười tà. Nhẹ áp di động vào tai, không nói gì.
Người bên kia dường như cũng gắp đến độ không kịp chờ cô lên tiếng đã vội nói.
“Ôi, tổ tiên của tôi à, giờ này cô mới bắt máy. Red gây chuyện rồi, nhanh một chút.”
Nói rồi cụp máy chẳng cho cô lời giải thích nào. Ngoài mặt cô tỏ ra ngơ ngác, nhìn chằm chằm di động trên tay. Trong đầu lại không khỏi than vãn, biết cô ta gây chuyện nhưng không phải nhanh vậy chứ, mới hôm qua thôi mà.
Hải Nam nhìn biểu hiện của cô, dường như có chút biết rõ, hắn không nói gì, tay dò vào túi quần, tin nhắn lập tức gửi đi…
Lúc Hải Nghi tới nơi thì thấy một cô nàng mặc váy màu đỏ, thắt nơ trắng ngang lưng, trên đầu cài một cái ruy băng, đang tựa vào White khóc bù lu bù loa… cô lắc đầu, nhanh chóng bước vào.
Quán bar hôm nay hẳn nên đóng cửa đi, cô đánh mắt sang Blue đang cùng quản lí nói chuyện gì đó, xem chừng khó khăn lắm vì sắc mặt tên quản lí kia rất khó coi… chắc là doanh thu tháng này giảm xuống nghiêm trọng đi.
-Chuyện gì?
Khôi phục bộ dáng lạnh lùng thường có, Black ngồi xuống đối diện Green, cô phát hiện dù trong hoàn cảnh nào cô và Green vẫn luôn đối nghịch nhau như thế.
Nghe tiếng Black cô nàng kia nhanh chóng chuyển đối tượng mà ngã nhào về phía cô, hít hít cái mũi đỏ bừng, khó khăn nói.
-Black… tớ… tớ xin lỗi… hức… hức tớ… oa oa oa
Black cật lực nghe từng chữ cô nàng phát ra nhưng thất bại, người bên cạnh lại nhào về phía cô mà khóc thậm chí còn dùng áo cô để lau nước mắt.
Trong nhóm Red là cô gái rất mau nước mắt, có thể nói là yếu đuối luôn được mọi người bảo vệ. Nhớ lúc trước cô và White tình cờ cứu được cô ấy khỏi đám thanh niên kia, cô ấy khóc rất nhiều hỏi bao nhiêu lần cũng không nói đã xảy ra chuyện gì chỉ khóc mãi.
Nhưng từ đó, cô ấy luôn xem cô là người cô ấy mến mộ nhất, cô cũng không biết làm sao, lúc đó còn bảo rằng sao này chỉ gả cho cô. Lúc đó Black dở khóc dở cười, thật là “đẹp trai” thật khổ nha.
Mọi chuyện chỉ có thế nhưng không ngờ càng ngày cô gái này dành cho cô nhiều tình cảm, cô không nỡ nói cho cô ấy biết sự thật mình là con gái.
Black chuyển tầm mắt sang White, chỉ thấy cô ấy lắc đầu. Lúc này Blue cũng bước đến, anh chàng ngồi cạnh White. Sắc mặt nghiêm trọng, nhìn mọi