Trên đời này tất cả đều là định mệnh, định mệnh cho ta sinh ra, cho ta lớn lên và cho ta gặp nhau.
Không có chuyện ngẫu nhiên đã thế, tất cả đều phụ thuộc vào một chữ “duyên”
Giống như lúc này đây, hai chàng trai, à không, chính xác hơn là một nam và một nữ. Hai người bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời, hoặc là điều muốn nói cũng không cần thiết nữa rồi vì họ biết đối phương muốn nói gì giờ phút này, thôi vậy đành phó mặc cho số phận.
-Chết tiệt, Black tốt nhất là cậu nhanh chóng bắt máy, bằng không…
Đúng lúc này một bóng trắng thanh nhã từ trong nhà hàng bước ra, một tay cầm điện thoại, một tay còn cầm đầu tóc giả. Khi thấy hai người đứng phía trước thì suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, miệng há hốc không biết là vì kinh ngạc hay là vốn định nói tiếp từ muốn nói.
-Ba người đứng đây làm gì thế?
Người ta nói trước khi làm việc đó phải suy nghĩ thật kĩ trước khi làm. Thật là may mắn thay khi bạn nhỏ Hải Nghi quên mất chính mình lúc sáng xuống giường bằng chân nào trước, để rồi phải lâm vào tình huống khó nói này.
Hải Nghi liếc mắt nhìn ba người trước mặt, có chút chột dạ nhìn họ.
-Tớ…
Định giải thích một chút nhưng khi nhìn thấy bóng dáng màu đỏ xinh đẹp đang đứng phía xa nhất thời không biết nói gì. Ông trời a, sao có thể trùng hợp đến thế chứ. Bọn họ quả thật là rất có “duyên” đi.
….
Bên trong một phòng Víp của nhà hàng, đang diễn ra một cuộc thẩm vấn.
Chỉ thấy trên bàn bao nhiêu là thức ăn được bày biện đẹp mắt, bốn con người bốn đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mục tiêu đó chính là cô gái xinh đẹp đang ngồi kia.
Đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn đang bất mãn nhướng lên, làn da trắng mịn, gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn trừng lên rất không khách khí đấu mắt với bọn họ, mái tóc dài đến thắt lưng… có chỗ nào giống con trai chứ, tại sao họ lại bị lừa lâu như vậy, đến giờ họ mới biết tại sao thủ lĩnh của mình lại ít khi xuất hiện như vậy, hóa ra là sợ bị bại lộ thân phận mình là con gái.
Nhưng thái độ đó là sao chứ, người lừa dối bọn họ là cô ấy cơ mà, thế nhưng ánh mắt bất thiện đó là sao?
White thấy không khí càng lúc càng nóng cho nên ho khan hai tiếng, chuyển đề tài nói.
-Mọi người đến đây làm gì? Sao lại trùng hợp thế chứ?
Thái độ của anh chàng Blue vẫn lịch thiệp như ngày nào, Blue mỉm cười nhìn White, nói.
-Đây là nhà hàng của gia đình anh, cha anh muốn anh quản lí nó, thật trùng hợp không ngờ lại nhìn thấy được mọi người.
Nói rồi anh chàng nhìn cô gái xinh đẹp kia, lúc này khi biết cô là con gái, Blue không để tâm lắm, cho dù là ai thì vẫn là bạn của nhau thôi, nhưng ngược lại Blue còn rất vui.
-Có chút việc.
Lạnh lùng ném ra ba chữ, Green tiếp tục nhìn chăm chú vào bộ tóc trên tay.
-Tớ… tớ… cũng có chút việc.
Red không dám nói thật, chỉ đành cuối đầu, xoắn ngón tay.
Mọi ánh mắt lần nữa tập trung trên người cô gái kia.
Hải Nghi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn mọi người, vẫn phong thái bĩnh tĩnh của một thủ lĩnh, cô chậm rãi nói.
-Tớ xin lỗi mọi người vì đã giấu thân phận của mình lâu đến vậy, mỗi người đều có chuyện bất đắc dĩ. Tớ xin lỗi.
-Tớ cũng vậy, thật ra tớ là người giúp Black cải trang, xin lỗi.
White dũng cảm đưa tay nhận lỗi.
-Được rồi, chúng ta từ nhỏ đã được đưa vào huấn luyện cùng nhau, dù mọi người không nói nhưng chúng ta đều biết chỉ có những người được thừa kế gia tộc mới được đưa vào huấn luyện. Nếu mọi chuyện đã như thế này, chi bằng chúng ta một lần nữa kết bạn được không?
Nhận thấy mọi người im lặng không lên tiếng phản đối. Blue tự lấy mình làm gương nói trước.
-Tớ là Dương Thế Hi, rất vui được gặp mọi người.
Hóa ra là cậu chủ nhà họ Dương, người thừa kế tập đoàn nhà hàng, khách sạn nổi tiếng thế giới- Tập đoàn Dương Đế.
-Còn tớ là Lê Trần Như Băng.
Lê Trần- Tập đoàn