Có ai không… cứu tôi với!
Tối quá… có ai không…
Thật là chói mắt! Ai vậy?
“Này, cô bé em tỉnh dậy đi, bị lạc sao?”
Đẹp thật! Giống như thiên thật vậy! Thiên thần đến cứu cô sao?
“Hức… hức… oa… oa… oa…”
Cô gái nhỏ nức nở hai tiếng rồi ôm chằm lấy “thiên thần” mà khóc ngất đi.
………………….
Năm Hải Nghi lên năm tuổi, gia gia bắt phải học rất nhiều thứ, từ tiếng Anh đến tiếng Ý, sáng học võ, chiều học vi tính, tối lại học mật mã. Rất mệt mỏi!
“Bịch”
“A… ui”
“Này, em lại trốn đi chơi nữa à”
“Hứ, em chỉ đi tìm anh thôi”
“Tìm anh? Tìm anh cũng không cần thiết phải leo tường chứ”
“Hừ, không để ý tới anh nữa”
“Đứng lại”
“Anh à, anh làm gì thế?
“Ngồi xuống, anh giúp em băng lại”
“Em không đau”
“Đồ ngốc, con gái không nên để lại sẹo”
…………
“Đồ ngốc, em đang làm gì?”
“Hi, em đang thiết kế nhẫn cưới a”
“Nhẫn cưới? Em chỉ là một con nhóc chưa lên sáu biết cái gì là nhẫn cưới chứ”
“Thì sau này lớn lên em sẽ cầu hôn anh”
Thiên thần: “…”
…………….
“Ngoan nào, nín đi, anh nhất định sẽ về tìm em”
“Anh hứa đi”
“Ừ, anh hứa! Ngéo tay nào”
Thiên thần đi rồi, tờ giấy vẽ nhẫn cưới cũng biến mất theo…
………………………
-Anh à… Anh à…
-Hải Nghi, Hải Nghi… không sao đâu, anh đây! Em tỉnh dậy đi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hải Nghi kích động mở hai mắt, nhìn người con trai trước mặt vẫn giống như thiên thần đó, dịu dàng như vậy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt như viên trân châu trong suốt từng viên, từng viên phát họa theo gương mặt xinh đẹp của cô ngã nhào xuống.
-Anh à, anh về rồi. Anh rốt cuộc cũng về rồi.
Hải Nghi giống như đứa bé đáng thương hôm nào, ôm chằm lấy Hoàng Tử Minh khóc nức nở.
-Đồ ngốc! Anh về rồi, anh vẫn luôn nhìn em đấy thôi, sao bây giờ em mới nhận ra.
Hoàng Tử Minh cưng chìu vuốt tóc cô, ánh mắt trong suốt có chút ướt át. Anh đã trở về nhưng anh biết mình về muộn rồi, cô nhóc à. Sau này, dù có chuyện gì đi nữa anh vẫn sẽ bên cạnh em, bảo vệ em.
Đứng ngoài cửa, Hải Nam chứng kiến hết thảy, nhìn bên trong phòng hai người thâm tình ôm nhau. Nhìn Hải Nghi yếu đuối khóc, hắn cảm thấy trái tim rất đau, cũng cảm thấy rất ghen tị.
Hắn chưa bao giờ thấy cô yếu đuối như vậy, cần người khác che chở như vậy. Có lẽ cô luôn che dấu bản thân mình, luôn khiến mình mạnh mẽ trước mặt hắn. Hắn phải làm sao, làm sao để cô có thể yêu hắn?
Hải Nam xoay người đi, cái bóng thật dài ngã xuống hàng lang vắng, thật cô tịch…
-Hình như Hải Nghi nhìn thấy người đàn ông đó.
Bên trong thư phòng sang trọng, Hoàng Tử Minh đối với Nguyễn Hà Trung nói.
-Tử Minh, thật xin lỗi cậu.
Hồi lâu sau Nguyễn Hà Trung thở dài, giọng nói bất đắc dĩ vang lên.
-Lão gia, không sao đâu.