Nhà ăn VuHa- Sky từng lọt vào top những nhà ăn sang trọng nhất. Nhà ăn ở đây là một khu biệt lập với các dãy học khác, nằm ở phía sau trường. Thiết kế sang trọng, rộng rãi mang đến ọi người không gian tốt nhất khi dùng bữa ở đây.
Nhà ăn được thiết kế theo hình cầu mang phong cách hiện đại, bên trong chia thành ba tầng: tầng một, tầng hai và tầng ba.
Hôm nay nơi này đặc biệt xôn xao, không vì cái gì khác ngoài thông báo chấn động được truyền ra sáng nay.
-Biết tin gì chưa, Nguyễn Hà Hải Nghi cảnh cáo không người nào mua tạp chí của câu lạc bộ tạp chí, nếu không sẽ cuốn gối đi khỏi trường đó.
Nữ sinh A nhìn nữ sinh B cẩn thận nói. Nữ sinh B còn chưa có trả lời thì một nam sinh bên cạnh khinh bỉ nhìn nữ sinh A, bộ dáng biết rõ nói.
-Chuyện này khắp trường ai mà không biết, bây giờ cậu mới nói có phải hơi bị “lỗi thời” rồi không? Xì
-Ôi! LÀm thế nào đây, từ nay tớ sẽ không được cập nhật tin tức mới nhất của Lục Đại Mĩ Nam rồi, hu hu hu.
-Biết làm sao chứ, người ta là công chúa Nguyễn Hà gia tộc vừa có quyền, vừa có thế, chúng ta có thể làm gì a… hu hu hu.
-Không có cuốn tạp chí trong tay tớ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cả ngày thật nhàm chán. Không biết Hà Hiểu Lam kia đắc tội gì với đại tiểu thư nhà người ta nữa.
-Còn không phải vì Vương tử Hải Nam của chúng ta sao? Ai mà không biết Hiểu Lam yêu Hải Nam lâu rồi chứ.
-Xuỵt. Muốn chết sao, nếu để người của Tứ Hải Mĩ Nam nghe thấy thì cậu chết chắc.
Nam sinh nhìn nữ sinh kia vừa lỡ mồm nói, trợn mắt đe dọa.
Lúc này Hải Nghi cùng với Như Băng và Bảo Phi đang dùng bữa trên lầu hai, toàn bộ những gì bọn họ nói cô đều nghe rõ ràng. Hải Nghi vẫn thản nhiên thưởng thức món bít tết cô thích nhất, bộ dáng không hề để tâm tới những gì bọn người đó nói.
Nhưng Bảo Phi tính tình nóng nảy không nhịn được nữa, tay nắm chặt dao nĩa hận không thể đâm chết bọn người lắm mồm kia.
-Mấy người này… Thật đáng chết mà, em đi dạy cho bọn họ một bài học.
-Ngồi xuống. Ăn cơm.
Bảo Phi toan đứng dậy đi thì giọng nói lạnh lùng của Hải Nghi vang lên. Bảo Phi giậm chân nhìn đám người đó, tức giận nhìn Hải Nghi.
-Nhưng bọn họ…
-Bảo Phi, ăn cơm đi.
Như Băng kéo Bảo Phi ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn Bảo Phi ý bảo im lặng, không nên gây thêm chuyện. Bảo Phi tâm không cam tình không nguyện, nghe lời ngồi xuống dùng bữa. Miếng thịt bò bị cô nàng giày xéo dã man, giống như nghĩ rằng nó là bọn người nhiều chuyện kia, cô ăn ngấu nghiến cho thỏa cơn tức.
-Như Băng chuyện tớ giao cho cậu, cậu làm xong rồi chứ.
Hải Nghi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu nhìn Như Băng hỏi.
-Xong rồi. Cậu nhìn xem.
Như Băng không hổ danh là cánh tay đắc lực của Black, chuyên nghiệp đưa tài liệu được lưu trong máy tính bảng cho Hải Nghi.
Hải Nghi nhanh chóng tiếp lấy máy tính bảng, nhìn tài liệu trong đó, ánh mắt lóe lên nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng.
“Oanh”
Đúng lúc này, cửa nhà ăn bị ai đó đẩy mạnh ra gây nên tiếng động mạnh, mọi người không khỏi quay sang nhìn. Chỉ thấy Hà Hiểu Lam bộ dáng tức giận hùng hổ tiến về phía Hải Nghi.
Khóe miệng Hải Nghi nhếch lên nụ cười nửa miệng quen thuộc, lẩm bẩm nói.
-Tới rồi sao.
Cô đưa lại máy tính bảng cho Như Băng, chậm rãi vươn tay lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, thật không quan tâm Hà Hiểu Lam đến đây là tìm mình.
-Nguyễn Hà Hải Nghi, cô làm vậy là sao? Cô có quyền gì ngăn cản chúng tôi bán tạp chí chứ hả?
Hai mắt nhìn chằm chằm Hải Nghi, Hà Hiểu Lam oán hận chất vấn.
Hải Nghi buồn cười nhìn Hà Hiểu Lam, ánh mắt không che dấu khinh miệt trong đáy mắt, liếc nhìn Hà Hiểu Lam chậm rãi nói.
-Hà Hiểu Lam, tôi có ngăn cản cô bán tạp chí sao?
-Cô…
Hà Hiểu Lam tức nghẹn nói không nên lời, hơi thở gấp gáp nhìn Hải Nghi. Lúc này mọi người xung quanh cũng tiến lên xem náo nhiệt, đứng thành vòng tròn, bất đắc dĩ vây bốn người bọn họ bên trong.
-Tôi? Tôi thế nào? Cô không bán được tạp chí thì đến tìm tôi tính sổ sao? Hà Hiểu Lam trò chơi này dù thế nào cô cũng phải tham gia rồi.
Giọng nói thản nhiên của Hải Nghi tiếp tục vang lên, khóe môi còn hiện lên ý cười. Cô không quan tâm bọn người kia nói cô thế nào, từ trước đến nay Hải Nghi cô làm việc không thích xem sắc mặt kẻ khác.
-Cô… Cô lấy quyền gì mà ngăn cấm mọi người