Hải Nam, đáng ghét…
Hải Nam chết tiệt…
Hải Nam, là đồ ngốc…
Hải Nghi buồn bực đi bộ trên đường, tay bấm gọi một dãy số đã thuộc từ lâu nhưng đổi lại là một hồi tít tít chán ngắt.
Đây là lần thứ n cô gọi điện cho Hải Nam, cũng là lần thứ n hắn không bắt máy và là lần thứ n bình phương cô mắng hắn.
“Hắc… hắc xì”
Tội nghiệp Hải Nam khi vừa bước ra khỏi thang máy khách sạn thì cứ hắc xì liên tục. Gương mặt đẹp trai vì thế là đỏ bừng. Mặc kệ ánh mắt đắm đuối của mấy cô nàng nhân viên lẫn khách hàng, thong thả đi ra cửa mà không biết tai họa đang giáng xuống đầu.
Lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thấy đến tận… 3 cuộc gọi nhỡ của người có nick name là “Vợ yêu”.
Da đầu tự nhiên tê rần, hắn còn nhớ rất rõ cô từng nói với hắn nếu gọi ba lần không bắt máy thì… Có trời làm chứng hắn thật sự không muốn dự đoán hậu quả xảy ra.
Gấp gáp gọi lại, nhưng chuông đổ thật lâu vẫn không có người trả lời.
Tiếp tục gọi.
Không bắt máy. Gọi lại.
Vẫn không có người bắt máy.
Trong nháy mắt hắn cảm thấy trên đầu mình có một đám mây đen bao phủ, sấm sét đùng đùng, mưa cứ thế trút xuống.
Thôi xong rồi. Gạt bỏ đám mây không biết điều kia, hắn lái xe đi tìm cô.
Ở một khu vui chơi nọ, một cô gái xinh xắn ngồi trên xích đu bên cạnh hồ cá nhỏ. Điện thoại bên cạnh reo lên liên tục nhưng bộ dạng cô không có chút gì gọi là muốn nhấc máy, ngược lại còn rất hưởng thụ thưởng thức giai điệu vui tai của nhạc chuông.
Gọi lại sao. Muộn rồi. Hải Nam nếu anh tìm được em, em sẽ bỏ qua cho anh.
Hải Nghi trong lòng tự nói. Từ trước đến giờ cô cứ nghĩ trò chơi ngu ngốc thế này chỉ có trên phim thần tượng Hàn Quốc thôi, không nghĩ đến bây giờ chính mình lại muốn chơi trò chơi ngu ngốc này.
Ngâm nga một câu hát mà cô tự cho là hay nhất. Nhưng hát xong mới biết hóa ra mình hát lại kinh khủng như vậy, chính mình nghe còn muốn buồn nôn.
Nhớ đến lần đầu tiên Như Băng dẫn cô đến phòng Karaoke, sau khi nghe cô hát xong, cô ấy đã không nể mặt mà thét lên rằng.
“Black, giọng hát của cậu quả thật rất kích thích hậu môn”
Đó chính là vì sao trên thế giới này thiếu đi một thiên tài âm nhạc.
Hải Nghi tự mãn nghĩ, khóe miệng như cũ giờ lên nụ cười tự tin chọc người say đắm. Bất quá nếu Như Băng biết suy nghĩ của cô lúc này thì sẽ không do dự mà cho cô cái nhìn khinh bỉ.
-Vợ à, em như thế nào lại đào hoa như vậy chứ.
Bất chợt giọng nói quen thuộc cùng tiếng thở gấp gáp truyền đến sau lưng. Hải Nghi giật mình xoay người lại thì nhìn thấy Hải Nam một thân mồ hôi ước đẫm áo sơ mi màu xanh dương, nhưng vẫn đẹp trai mê người mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt còn mang theo hàm ý trêu chọc.
Hải Nghi lúc này rất không có khí phách mà bị vây trong mĩ nam kế của hắn, quên mất chính mình thế nhưng lại đang giận hắn.
Hải Nam nhìn bộ dạng ngốc lăng của cô, nụ cười trên khóe miệng càng nới rộng hơn, biểu thị tâm tình hắn giờ đây rất tốt.
Tiêu sái từng bước đi về phía Hải Nghi, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mang theo hàn quang dày đặc một lượt quét nhìn xung quanh. Mấy thanh thiếu niên lúc này mới không cam tâm mà rút lui, ánh mắt con lưu luyến nhìn Hải Nghi một hồi.
Hương trà xanh nhàn nhạt phất qua cánh mũi, Hải Nghi lúc này mới định thần lại, ngước lên thì đã thấy Hải Nam không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô. Trong lòng không nhịn được vui sướng, thì ra trò chơi này không ngu ngốc chút nào, ít ra thì Hải Nam đã tìm được cô.
Nhưng mà sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, xem người trước mặt như không khí mà nhìn đi chỗ khác. Lúc nhìn thấy có rất nhiều người như vậy nhìn mình, Hải Nghi nhất thời hiểu rõ lời nói của Hải Nam trước đó.
Hắn thế nhưng nói cô đào hoa. Chi bằng nói hắn phong lưu đi.
Đồ xấu xa. Cho dù có tin anh, em cũng không dễ dàng bỏ qua như