Cả căn phòng nhanh chóng rơi vào trầm mặc. Tất cả mọi người không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Thật sự quá tàn ác rồi!
Nguyễn Hà Trung phẫn nộ tức giận đến nổ tung. Đó là cháu gái ông yêu thương nhất, là viên ngọc quý ông nâng niu không dám mạnh tay, là đứa cháu ông nhìn thấy nó trưởng thành. Nhưng bây giờ chính mắt ông lại nhìn nó kề cận cái chết.
-Rốt cuộc ông muốn làm gì?
Hoàng Khương nhìn Đặng Chi Dân hỏi.
-Muốn làm gì? Tôi nói rồi chỉ cần ông giao Dark cho chúng tôi và thừa nhận với toàn thế giới ông là hung thủ giết chết anh em bao gồm cả con trai và con dâu tôi?
Nguyễn Hà Trung nghe Đặng Chi Dân nói lời vu khống mà vẫn im lặng không lên tiếng. Ngay cả Đặng Vũ Khánh cũng không nhịn được nhìn Nguyễn Hà Trung. Thực ra trong lòng hắn vẫn ôm một hi vọng, hi vọng rằng chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm nhưng mà thái độ của Nguyễn Hà Trung lúc này có phải là đã thừa nhận tất cả hay không?
Ánh mắt không nhịn được nhìn về người con gái trong màn hình, Hải Nghi lúc này có vẻ đã ngất đi, mái tóc dài xõa tung không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm Đặng Vũ Khánh hoang mang.
“Bốp, bốp, bốp”
Một tràn vỗ tay không hợp thời vang lên. Toàn bộ người trong phòng cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy một người phụ nữ cao gầy từ bên trong nhóm người áo đen đi ra. Bên hông còn mang theo một khẩu súng màu bạc, chậm rãi vỗ tay đi tới trước mặt Đặng Chi Dân.
Gương mặt diễm lệ dần dần phô bày ra ánh sáng, khóe môi nở một nụ cười chuyên nghiệp, nửa đùa nửa thật nói.
-Con trai và con dâu? Đặng Chi Dân tôi nói ông đóng kịch nhiều năm như vậy cũng nên hạ màn được rồi. À không, tôi nên phải gọi ông là Đặng Chí Hào mới đúng.
Tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn Tôn Thúy Nguyệt đột ngột xuất hiện trong đây và còn kinh ngạc hơn là những lời cô ấy nói.
Đặng Chi Dân? Đặng Chí Hào? Rốt cuộc việc này như thế nào?
Chỉ có Trần Vũ Dương vẫn giữ bộ dạng biết rõ mọi chuyện, đối với sự xuất hiện của Tôn Thúy Nguyệt hoàn toàn không có bất ngờ mấy. Vốn dĩ chính là ông ta sắp xếp.
Sắc mặt Đặng Chi Dân lúc này đã trở nên xanh mét, hai mắt như hai lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm Tôn Thúy Nguyệt.
-Đừng nhìn tôi như thế! 13 năm qua tôi bí mật điều tra cuối cùng cũng có kết quả. Tôi thật sự muốn xác thực đâu mới là khuôn mặt thật của ông.
Nói rồi, Tôn Thúy Nguyệt thừa dịp Đặng Chi Dân kinh ngạc mà lột lớp mặt nạ da người trên gương mặt ông ta.
-Không thể nào?
-Sao có thể được?
Nguyễn Hà Trung nhìn người trước mắt không nhịn được lắc đầu. Chỉ thấy sao khi lớp mặt nạ bị tháo xuống lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng, hai mắt như diều hâu nhìn chằm chằm lớp mặt nạ trên tay Tôn Thúy Nguyệt.
Đặng Vũ Khánh hoàn toàn sửng sờ nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Đây không phải là Đặng Chí Hào sao? Ông ấy chính là cha ruột của hắn, người mà hắn luôn tưởng niệm. Tại sao có thể như vậy? Tại sao ông ta có thể lừa gạt hắn?
-Ông… ông… ông là Đặng Chí Hào? Ông thực sự là cha tôi sao?
Đặng Vũ Khánh dường như mất đi phương hướng, ngơ ngác nhìn người đàn ông, khó khăn mở miệng hỏi.
-Ha ha ha… ngu ngốc, ta sao có thể là cha của tên nghiệt chủng như mày. Mày chính là con của tiện nhân kia cùng Đặng Chi Dân. Ha ha ha… đúng là hạnh phúc của gia tộc mà. Tiện nhân đó đáng chết, lão già kia càng đáng chết.
Giờ khắc này Đặng Chí Hào giống như trở thành người điên, ánh mắt màu đỏ nhìn Đặng Vũ Khánh nhưng lại dường như không phải vậy. Giống như thông qua Đặng Vũ Khánh để nhìn thấy “tiện nhân” mà hắn nói.
-Không… không thể nào? Làm sao có thể chứ?