Tội ác là chất gây nghiện nguy hiểm, nếu đã lỡ tay chạm vào cánh cổng tội ác, thì người đó sẽ bị hút vào dòng xoáy của tội ác và mãi mãi trở thành kẻ tội đồ.
Suy nghĩ của Đặng Chí hào giờ đây chắc cũng điên loạn như thế. Kế hoạch mà ông ta tự dàn dựng và tự hào là hoàn hảo nhất nhưng không ngờ đến phút chót mọi chuyện lại biến hắn thành kẻ thất bại, trở thành diễn viên chủ chốt trong chính bộ phim do hắn làm đạo diễn. Và càng buồn cười hơn là hắn đã cố gắng diễn xuất bằng chính khả năng của mình nhưng lại không có thù lao. Vô tình đã trở thành diễn viên hài trong bộ phim của người khác.
Tôn Thúy Nguyệt nhìn thấy ngón tay run rẩy trên còi súng cùng tình trạng mất lí trí của Đặng Chí Hào thì tâm nhất thời lộp bộp rơi xuống.
-Đặng Chí Hào, mọi chuyện đã đến nước này, anh hãy nhận tội để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật. Không nên tiếp tục tổn thương người vô tội nữa, huống hồ thằng bé là người thân duy nhất của anh.
Tôn Thúy Nguyệt cố gắng khuyên giải nhưng dường như vô ích. Khi cô nhắc đến hai từ “người thân” thì Đặng Chí Hào càng điên cuồng hơn nữa. Ánh mắt liếc nhìn Đặng Vũ Khánh đang sắp nghẹn thở đến chết trong tay toàn bộ đều là chán ghét, Đặng Chí Hào càng phẫn nộ hơn, cánh tay cầm súng mạnh mẽ giơ lên trời bắn một phát.
“Bằng”
Mọi người sửng sốt nhìn Đặng Chí Hào giờ đây đã mất bình tĩnh.
-Người thân? Cô có biết mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại không nhịn được nhớ tới người phụ dơ bẩn không biết liêm sĩ kia. Tôi cảm thấy nó thật ghê tởm, giết chết nó cũng chính là giải thoát cho nó.
Khóe mắt Đặng Chí Hào chảy ra một hàng lệ, là nước mắt đau khổ của người đàn ông khi bị chính người mình yêu nhất phản bội, sự thật đau lòng này hắn đã gánh chịu rất nhiều năm. Nay, cũng nên kết thúc tất cả, sẽ là giải thoát cho hắn. Nhưng mà là người nhà họ Đặng hắn không cho phép tên nghiệt chủng này tồn tại trên đời.
Điều hắn muốn làm là trả thù người phụ nữ kia, trả thù Tôn Thúy Hoa, giết chết người thừa kế tâm đắc mà lão già ghê tởm kia đã chọn. Nếu có kiếp sau hắn- Đặng Chí Hào, không muốn là người nhà họ Đặng.
Đặng Chí Hào nở nụ cười, nụ cười này cực kì thê lương, cực kì đau khổ, có ai biết được người đàn ông này đã trải qua những gì.
-Cứu… cứu… Hải… Ngh…
Đặng Vũ Khánh nhìn Hải Nam, khó khăn nói từng tiếng, sắc mặt giờ đã trở nên xanh tím. Hắn vốn có thể phản kháng nhưng mà từ khi biết được thân thế dơ bẩn của mình hắn cũng muốn chết đi. Có lẽ giống như Đặng Chí Hào nói, chết mới là giải thoát tốt nhất cho hắn. Hắn không có tư cách đi gặp Hải Nghi, hắn thấy mình không có tư cách yêu cô nữa rồi.
-Chết đi. Đồ nghiệt chủng.
“Bằng”
-KHÔNG…GGGG…
Đặng Chí Hào không để cho Đặng Vũ Khánh kịp nói hết câu thì đã ra tay nổ súng. Trần Vũ Văn đã kịp thời ra tay trong khi Đặng Chí Hào lơ là cho nên phát đạn kia đã rơi vào lưng của Đặng Vũ Khánh.
Tôn Thúy Nguyệt hoảng sợ gào lên. Trong giây phút đó Đặng Vũ Khánh như thấy được ánh mắt tuyệt vọng của mẹ. Trước khi ngã xuống vòng tay của Tôn Thúy Nguyệt, hắn đã cười, một nụ cười chân thành nhất. Khóe miệng mấp máy chữ “mẹ” mà không nói thành lời.
Máu… máu… một mảnh đỏ tươi thấm ướt đôi bàn tay của Tôn Thúy Nguyệt. Máu tràn ra tạo thành mảng lớn màu đỏ thẩm nằm trên mặt đất phá lệ chói mắt.
-Ha ha ha… Ực… ực…
“Bằng, bằng, bằng…”
Liên tiếp các tiếng súng vô tình vang lên cắt