Buổi thử áo kén rể có một không hai của vị công chúa Nguyễn Hà gia tộc đang bước vào giai đoạn mở đầu. Hải Nghi chậm rãi lui về phía sau yên tĩnh ngồi trên chiếc xích đu màu trắng được chuẩn bị sẵn. Ánh mắt vẫn nhìn ra phía xa xa, đôi môi mím lại thật chặt, trong lòng tức giận đến cực điểm.
Cái tên chết tiệt kia có gan thì đừng đến nữa. Hừ!
Hải Nghi tức giận hừ lạnh, cô không tin đến cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Cô cũng không thèm quan sát tình hình phía trước vì cô biết sẽ chẳng ai mặc vừa chiếc áo kia. Chiếc áo khoác này là vào năm Hải Nam 18 tuổi, thân hình năm năm sau của con trai có sự khác biệt rất lớn, cô dám chắc ngay cả hắn cũng không mặc vừa cho nên mới tự tin đưa ra thử thách này.
Cô tin ánh mắt của gia gia, ông ấy sẽ không chọn người tầm thường, ít ra người ông ấy chọn nhất định sẽ là những mĩ nam có vóc người hoàn hảo. Người đàn ông hai mươi mấy tuổi có sự khác biệt rất lớn so với cậu trai 18 tuổi. Trò chơi này, cô đã nắm trong tay phần thắng huống chi còn có vài người quan trọng giúp cô.
-Này, tay anh dài quá rồi. Không vừa.
Vị thiếu gia đầu tiên vừa lên thử áo, mới chỉ xỏ vào một tay thì đã bị người khác kéo xuống, mà người này không ai khác đó chính là vị hiệu trưởng nổi danh của trường tư thục VuHa- Sky- Nguyễn Hà Hải Phong của chúng ta. Hải Phong tay lôi chân kéo mà phán rằng người kia không thể là người được chọn.
Ngay lập tức như một sự tính toán có kế hoạch, trước lúc vị thiếu gia kia kịp phàn nàn vấn đề gì thì Hải Lâm nhanh tay lấy đi áo chiếc áo khoác trên tay anh ta, còn Hải Duy “tốt bụng” tặng cho anh ta một quả táo giòn ngọt vào mồm, khiến anh chàng muốn nói cũng không được.
-Chật quá. Không được. Đi xuống đi…
-Không vừa rồi.
-Không vừa.
-Bắp tay cậu to quá, rách áo bây giờ.
-Quá ngắn.
-…
Cứ thế từng người từng người lên thử áo, nhưng ai nấy cũng phải thất vọng mà quay về, dùng ánh mắt tiếc hận nhìn chằm chằm Hải Nghi.
Anh em nhà Hải Phong thì rất tích cực mà phụ trách nhiệm vụ hóa thân làm “Trình Giảo Kim”, quyết tâm sống chết bảo vệ chiếc áo khoác này đến giờ phút cuối cùng. Trong lòng không biết đã nguyền rủa Hải Nam bao nhiêu lần, thầm hận tên kia sao lúc này còn chưa tới.
-Này, cậu định làm gì?
Từ lúc bắt đầu đến giờ Minh Quân luôn một mực theo dõi Dương Vỹ. Khi thấy anh chàng định bước lên “thi thố” thì ngay lập tức Minh Quân tiến lên phía trước chắn trước mặt Dương Vỹ, bộ dạng biết rõ còn cố hỏi.
-Tôi làm gì thì liên quan gì tới cậu. Tránh ra.
Dương Vỹ bực mình nói. Từ đầu hắn đã không vừa mắt tên này. Bởi hắn không xác định được Minh Quân có tình cảm với Black Rose hay không? Thế nhưng người này cứ thích phá đám hắn, khiến hắn rất khó chịu.
-Tất nhiên là có rồi. Việc gì liên quan tới cậu đều sẽ liên quan tới tôi.
Lời này nói xong Minh Quân cảm thấy vô vàng ánh mắt ái muội không tên một mực phóng tới hắn, lúc này mới biết mình lỡ lời có hối hận cũng không kịp.
Thật ra ý hắn không phải là vậy nha. Da gà da vịt nổi cả lên khi hắn cảm nhận được ánh mắt mờ ám của mọi người đang phóng tới. Hắn thật không dám tưởng tượng đám người này sẽ vẽ nên viễn cảnh gì cho hắn nữa đây. Còn chưa kể xung quanh đây đều là nhà báo, phóng viên, hắn tin chắc vài ngày nữa trên thị trường sẽ xuất hiện một cuốn tiểu thuyết đam mỹ oanh chấn thiên hạ, mà nhân vật chính trong tiểu thuyết không ai khác ngoài hai người bọn hắn.
Ôi trời ơi, cái này có phải cái mà giang hô vẫn hay gọi là “giận quá hóa ngu” hay không? Hắn như thế nào lại mang đá đập vào đầu cơ chứ.
Anh chàng Dương Vỹ sau giây lát sững sốt thì ném cho Minh Quân một cái nhìn tổng quát từ trên xuống dưới đầy hàm ý xem thường. Ánh mắt nhìn Minh Quân cứ như nhìn một tên gay bệnh hoạn khiến đại minh tinh của chúng ta tức muốn ói máu mà không làm gì hơn. Quan trọng là phải giữ hình tượng a.
-Bệnh thần kinh.
Ném cho Minh Quân ba chữ, Dương Vỹ tiêu sái bước lên khán đài, hắn nhìn Hải Nghi xinh đẹp như công chúa ngồi yên tĩnh trên xích đu. Cô vẫn xinh đẹp như vậy