" Kookie, mày đi đâu" vừa hết giờ học cậu đã từ chối về nhà với Jimin vội vã rời đi, y hậm hực khó chịu chạy theo kéo áo cậu.
" Tao có hẹn, Minie về nhà trước đi, tối về mua bánh cho mày" cậu cười lấy lòng y nói, hôm nay cậu có hẹn với anh nên muốn đi thật nhanh.
"Hứ, tối nay tao đi hẹn hò với chồng tao rồi, không thèm bánh của mày, nhưng mà bánh mochi thì tao suy nghĩ lại" dạo này cậu cứ thoát ẩn thoát hiện ở nhà làm y rất bực mình nhưng y cũng hay đi hẹn hò với Hope bỏ cậu ở nhà nên không thể trách được. " dạo này mày không có để ý tao gì hết, còn có hẹn riêng nữa, ai mà không nói cho tao biết chứ" nhưng mà y vẫn cảm giác mất mát nha vì bình thường hai đứa dính nhau ghê lắm, giờ cậu lại có hẹn với người khác mà không cho y biết làm y không vui đâu.
" vẫn chưa nói cho mày biết được, tao sẽ nói cho mày sớm thôi mà" cậu đưa tay nhéo nhéo hai má béo ú của y nói.
" tao không chấp nhận đâu đồ tồi" y vẫn bực bội kéo mạnh áo cậu, muốn xé luôn áo cậu rồi.
1
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" được rồi mà, tha cho tao đi, tao sẽ mua mochi cho bé lùn" cậu cười nói rồi cố thoát khỏi tay Jimin, chạy thật nhanh vì y không thể chạy theo kịp cậu đâu, ra đến cổng trường đã có chiếc Audi e-tron Detroit đen đợi sẵn ở đó.
" Kookie của anh" thấy cậu từ gương xe, anh liền bước xuống hướng cậu cười tươi gọi. " sau lại chạy nhanh như vậy" rồi lại lo lắng nhìn cậu thở gấp gáp.
" của anh khi nào chứ, không sao đâu, lên xe mau lên" cậu bình ổn lại nhịp thở rồi muốn nhanh lên xe vì sợ y nhìn thấy.
" hôm nay học mệt không em, sao lại chạy nhanh đến vậy" vừa vào xe anh đã nắm tay cậu xoa xoa bàn tay xinh đẹp hỏi.
"không có nha, chỉ là vật lộn với bé lùn của em nên mới mệt" cậu cũng mặc kệ sự thân mật của anh cười nói.
"Jimin thật sự rất hung dữ" anh cũng đã rõ, chỉ có y mới có thể khiến bảo bối của anh sợ hãi vậy thôi.
" đúng vậy, chồng nó chiều đến hư rồi" dù nói xấu bạn thân, nhưng nhắc đến y cậu không khỏi vui vẻ nha.
" chồng cũng sẽ chiều hư em này" anh cười ôn nhu nhìn cậu nói.
" ai cho anh danh phận đó chứ, mới biết người ta một thời gian ngắn thôi đấy" cậu nhéo nhéo cái mũi cao của anh nói.
" không ngắn đâu bảo bối, tựa như một đời rồi" anh vẫn yêu thương nhìn cậu nhưng ánh mắt vẫn có chút buồn, buồn vì nhớ tới lỗi lầm ở quá khứ, luôn cảm thấy thời gian dành cho cậu không đủ và chưa bù đắp cho cậu được gì cả.
" nào nào, lại là vẻ mặt này, em ghét nhìn thấy anh như này" cậu thật sự rung động bởi ánh mắt của anh nhìn cậu nhưng đôi lúc sẽ có sự đau khổ cùng áy náy nơi đáy mắt đẹp ấy, cậu nhìn liền không khỏi đau lòng.
" tất cả đều nghe theo em, bảo bối" anh liền ngoan ngoãn thu lại ánh mắt, cười tươi nhìn cậu.
" đẹp trai thật" cậu cũng vui vẻ khen ngợi anh. " chúng ta đi ăn nha, bồi bổ cho anh nhiều chút, anh gầy quá" rồi lại nhéo nhéo cái má anh nói, anh thật đẹp nhưng lại gầy quá khiến cậu lo lắng.
" anh muốn ăn đồ ăn em nấu" đã rất lâu rồi anh chưa được nếm lại mùi vụ món ăn do chính tay cậu làm, anh thật rất muốn ăn.
" vậy nấu ở đâu bây giờ, hay là mình đến nhà hàng của Joon hyung nấu nha anh"
" không cần, đến nhà của chúng ta"
" nhà của chúng ta, có từ khi nào vậy, chẳng phải anh Kim luôn ở khách sạn sao" cậu lại rung động khi nghe thấy anh nói vậy, tên này thật biết làm trái tim cậu xao xuyến mà, nhà của chúng ta nghe thích thật ấy.
" anh đã mua từ trước, vì thiết kế lại, anh cũng muốn đợi em ở cùng, nên không muốn dọn vào một mình"
" Kim Taehyung anh là dạng tỷ phú phương nào vậy, vừa sang California 1 tháng đã chạy Audi giờ cả nhà cũng đã có rồi, thật sự muốn theo anh làm