Editor: Kẹo Mặn Chát
Mộc Cát Sinh có thể nói rất rõ ràng về lai lịch của Ô Nghiệt, vậy mà dường như Tùng Vấn Đồng lại chẳng mảy may biết gì cả, hắn xách Chu Ấm Tiêu lui về phía sau một bước, "Ngươi là ai?"
"Chuyện này không quan trọng." Trên mặt Ô Nghiệt vẫn là lớp trang điểm bằng thuốc màu, không thể nhìn ra được biểu cảm gì, luôn luôn là một khuôn mặt tươi cười mếu máo, "Oắt con muốn hỏi gì, thì đánh một trận với gia đây trước rồi nói sau." Nói xong bà ném áo khoác ra, đánh một chưởng về phía trước.
Đây chính là điều mà Tùng Vấn Đồng muốn, hai người chắp tay lại, tạo ra một vòng khí dữ dội, hất tung tất cả mọi thứ xung quang, ngay cả Mộc Cát Sinh chưa chạy được bao xa cũng bị ảnh hưởng, ngã lộn cổ xuống nước.
"Lão Nhị mọc mắt sau gáy à, chỉ biết gây họa cho người trong nhà." Mộc Cát Sinh trồi lên mặt nước, phun ra một ngụm nước, "Phải mau chóng đi thôi, Mặc Tử chiến Thái Tuế, sợ là lại xuất hiện một trận đại náo ở Phong Đô."
Sài Thúc Tân níu lấy một chiếc thuyền, đẩy Mộc Cát Sinh lên trước, "Tinh Túc Tử vẫn đang ở bên kia, cậu không giúp nó sao?"
"Lão Ngũ có thể so sánh với Lưu A Đẩu*, lão Nhị cũng có tài nghệ của Triệu Tử Long*, đánh bảy trận như trên dốc Trường Bản cũng không thành vấn đề." Mộc Cát Sinh kéo Sài Thúc Tân lên thuyền, "Việc cấp bách trước mắt là tìm lão Tam đến khuyên can..."
(*Lưu Thiện (207 – 271), tự Công Tự, tiểu tự A Đẩu, là vị Hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán vào thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Hoa.
A đẩu là chỉ lẻ bất tài, hèn nhát, vô dụng.
Triệu Vân, tự Tử Long, là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc, là một vị tướng võ nghệ dũng mãnh, có mưu lược và tận trung vì nước.
Trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", Triệu Vân đột phá vòng vây quân Tào giải cứu ấu chúa Lưu Thiện.
Triệu Vân ôm con trai quân chủ, tả xung hữu đột, lao thẳng vào vòng vây quân Tào, giết chết vô số tướng địch.)
Lời còn chưa dứt, một vật thể không xác định bay tới, đập trúng vào trong ngực Mộc Cát Sinh.
Chu Ấm Tiêu toàn thân phủ lông gà nhìn y, phát ra một tiếng ợ dài.
Tổ tông này vẫn chưa biết nói chuyện, ngày thường không gáy chào bình mình thì chính là ợ hơi.
Triệu Tử Long đã ném Lưu A Đẩu đi, Mộc Cát Sinh lập tức đau đầu: "Chim hầm tiêu, thế quái nào mà nhóc vừa nôn vừa ợ được vậy?"
Sài Thúc Tân nói: "Khó tiêu, là chuyện rất bình thường."
"Hoa Đà ơi, bây giờ không phải lúc bắt mạch đâu, cứ kính nghiệp như vậy kẻo bị tên gian tặc họ Tào chém đầu —— Trời má nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!"
Chỉ thấy Ô Nghiệt nhảy vút lên trời, điểm dừng chân chính là chiếc thuyền nhỏ của bọn họ.
Tùng Vấn Đồng theo sát phía sau, cũng không để ý tới mọi người trên thuyền, trực tiếp bổ thẳng một đao xuống, thân thuyền tan nát chỉ trong nháy mắt.
Lực đánh của thanh đao không tan biến mà dội ngược lại, khiến cho mọi người bị hất bay lên trời.
Tùng Vấn Đồng bổ một đao long trời lở đất.
Mộc Cát Sinh ôm Chu Ấm Tiêu, Chu Ấm Tiêu túm Sài Thúc Tân, ba người giống như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, bị gió mạnh hất ra xa cả vạn dặm.
Cuối cùng, không biết đụng phải vào đâu, ngã sấp thành ba cái bánh kếp.
Mộc Cát Sinh đau đến nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không nên nói đến Tam quốc, tôi nên nói về Tây Du Ký —— Mợ nó lão Nhị chính là Nhị sư huynh, một con heo không sợ chết."
Sài Thúc Tân đứng lên, nhìn xung quanh, "Đây là nơi nào?"
Mộc Cát Sinh đau đến mức không muốn nhúc nhích, nằm bất động trên mặt đất, "Gần đây có thứ gì để phân biệt không?"
"Có, chúng ta đang ở bên một cổng thành." Sài Thúc Tân nói: "Trên cổng thành khắc ba chữ, Thành Tây Quan."
"?!?!" Mộc Cát Sinh lập tức bò dậy, ôm lấy Chu Ấm Tiêu, "Đi, đi ngay."
Sài Thúc Tân theo sát phía sau, "Đây là địa phương nào vậy?"
"Đây là cổng thành phía tây của Phong Đô, còn gọi là Thành Tây Quan.
Nếu nhìn theo cách bài bố phương vị bát quái của cả tòa thành Phong Đô, anh sẽ phát hiện Quỷ Môn Quan là cửa sinh, mà Thành Tây Quan là cửa tử, là nơi đại sát đại hung." Mộc Cát Sinh bước đi thật nhanh, "Phía sau cổng thành là vùng đất A Tỳ, là một chiến trường cổ tụ tập đông đảo những oan hồn lệ quỷ.
Vào đây sẽ phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, không có bản lĩnh đánh thắng Phật thì rất khó có thể sống sót đi ra."
Hai người càng đi về phái trước, sương mù càng ngày càng dày đặc, Mộc Cát Sinh phát hiện có gì đó không đúng, y dừng bước, không ngờ lại trông thấy một con lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt nhào tới.
Sài Thúc Tân cũng dừng bước: "Đây là thứ gì?"
Mộc Cát Sinh tung một đồng Sơn Quỷ ra, miễn cưỡng trấn áp được lệ quỷ, "...Tam Cửu Thiên, anh có chắc là lúc nãy anh nhìn thấy chữ Thành Tây Quan ở trên cổng thành không?"
"Chắc chắn, không sai được."
"Anh nghe tôi nói này." Mộc Cát Sinh hít sâu một hơi, "Có thể vừa rồi không phải chúng ta đứng trước cổng thành, mà là ở phía sau cổng thành.
Đao của lão Nhị có thể hủy diệt vạn vật, phá vỡ phong ấn trên đỉnh thành rồi hất chúng ta vào cũng có gì kỳ lạ."
Sài Thúc Tân: "..."
"Cho nên chúng ta vội vàng đi cả một chặng đường,có thể đã đi sâu vào đất A Tỳ rồi." Mộc Cát Sinh nói, "Hiện tại chúng ta rất cần một Đại Thánh, anh biết bảy mươi hai phép biến hóa không?"
"Không có Hầu Tử." Sài Thúc Tân không cảm xúc trả lời: "Chỉ có một con gà."
Chu Ấm Tiêu rất phối hợp kêu lên một tiếng.
Sương mù ngưng đọng, sau đó tiếng khóc đột ngột vang lên từ dưới mặt đất, nhất hô bá ứng, thành công thu hút yêu ma quỷ quái từ bốn phương tám hướng kéo đến.
"...Nhóc đúng là con gà đại lợi." Mộc Cát Sinh nhìn xung quanh tái xanh cả mặt, xé ra một mảnh vải dài từ vạt áo, dùng một nửa để bịt miệng Chu Ấm Tiêu, một nửa còn lại quấn nó ở sau lưng mình.
Y nhìn xung quanh, nhặt lên hai thanh kiếm cổ loang lổ vết rỉ sét, ném một thanh cho Sài Thúc Tân.
"Tôi dùng thứ này không thuận tay bằng súng, nhưng súng không có tác dụng với mấy bọn yêu ma, anh từng tập kiếm chưa?"
"Có biết một chút." Sài Thúc Tân vươn tay nhận lấy, nhìn bầy xương khô đang tiến gần đến, "Cậu có chắc là được không?"
"Chúng quỷ ở đất A Tỳ chém giết lẫn nhau, những thứ này đều là cái xác rỗng còn sót lại sau khi bị ăn sạch.
Tôi và anh vẫn có thể đối phó với chúng, nhưng phải thật cẩn thận..."
Lời còn chưa dứt, Sài Thúc Tân đã xông thẳng ra ngoài, kiếm đi đến đâu, xương trắng vỡ vụn như tuyết đến đó.
Mộc Cát Sinh quan sát tình hình một lúc, vỗ vỗ phía sau, "Lão Ngũ đừng nghịch ngợm, ngoan thì ta sẽ kể cho nhóc nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ."
"Chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, kiếp nạn thứ hai mươi."
Thiếu niên đưa tay giơ kiếm lên, vung nhát kiếm chém sương lạnh.
"Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh."
Gió lạnh rít gào, đao kiếm kêu vang.
Mặt đất khẽ tung chuyển, bầy xương khô dâng lên như thủy triều, Sài Thúc Tân bị vây ở giữa, vung kiếm kinh người.
Những bộ xương này vốn chỉ là xác rỗng, nhưng cũng bởi vậy mà trở nên càng thêm khó chơi, chém bỏ đầu rồi chặt đứt tứ chi thì mới có thể ngăn cản hành động của chúng.
Sài Thúc Tân đưa kiếm như một đầu bếp róc thịt trâu, kiếm đi tới đâu, xương trắng đều bị chém tan nát vỡ vụn.
Hắn nghiêng người tránh thoát một đòn công kích từ phía sau, tiếp đó đâm kiếm ngược lại, lưỡi kiếm xuyên thẳng vào giữa lồng ngực của hành thi, bộ xương khô nổ tung thành một đóa hoa xương giữa không trung.
Đèn trời nhỏ vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu Sài Thúc Tân, nhưng ánh sáng của ngọn lửa đã yếu đi rất nhiều, không đủ để che giấu hoàn toàn hơi thở của người sống trên người hắn.
Lúc này Sài Thúc Tân chính là một bia ngắm, từng bầy hành thi ngã xuống, lại có một bầy khác lao tới, dường như chúng nhiều đến vô cùng vô tận.
Trong lòng Sài Thúc Tân hiểu rất rõ, bản thân mình không chống đỡ được bao lâu.
Dược gia vốn không phải Võ gia, trên phương diện kiếm thuật, trình độ của hắn còn lâu mới có thể gọi là hoàn mỹ vô song.
Nếu như chỉ là thể xác phàm trần bình thường, hắn có hàng trăm ngàn biện pháp có thể khiến đối phương ngã xuống ngay lập tức.
Nhưng nơi này là đất A Tỳ, bất luận có dùng châm bạc hay là độc dược đều không có tác dụng, chỉ dựa vào sức lực của chính mình để chống đỡ thì hắn sẽ không có phần thắng.
Sài Thúc Tân khuỵu gối ngồi sụp xuống, đá chân phải sang một bên, cả người quẹt ngang một vòng ngay tại chỗ, lưỡi kiếm vung ra một vòng cung thật lớn.
Hiện tại hắn là tâm vòng tròn của cả bầy xác chết, mà ở vòng ngoài cùng của bầy xác chết này, Mộc Cát Sinh kéo theo một thanh trọng kiếm, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Thật không giấu gì sư phụ.
Cách đây năm trăm năm trước, lão tôn ta ở động Thủy Liên trên núi Hoa Quả xưng vương làm chúa giữa bầy yêu, bắt bảy mươi hai động yêu ma phải đầu hàng, có bốn vạn bảy ngàn bầy yêu làm thủ hạ.
Đầu đội mũ tử kim, người khoác long bào, lưng thắt đai ngọc bích, chân đạp vân mây, tay cầm gậy như ý, quả thực cũng đã từng làm người..."
Mũi kiếm cắm xuống đất một thước, khắc hình phác họa, mà bóng dáng của Mộc Cát Sinh không hề chậm chạp chút nào.
Y chạy một vòng lớn xung quanh toàn bộ bầy xác chết, vẽ ra một vòng tròn khổng lồ, sau đó nhắm vào một bộ xương khô làm bàn đạp nhảy vọt lên không trung, giẫm lên từng đám xương trắng chạy vội về phía trung tâm, "Tam Cửu Thiên!"
Mộc Cát Sinh lấy ra một vật từ trong tay áo, ném thật mạnh tới, Sài Thúc Tân nhảy bật lên không trung rồi đâm thẳng kiếm xuống.
Thanh kiếm xuyên qua đầu của một bộ xương khô trước, nhưng đường kiếm không hề bị chệch đi mà đâm trúng một vật trên mặt đất, phát ra một tiếng "Keng".
Chỉ là một âm thanh rất nhỏ, nhưng lại kéo dài không dứt, giống như cơn thủy triều mãnh liệt, xen lẫn với tiếng vọng xa xăm nào đó, hình thành một làn sóng âm cực lớn.
Thế nhưng âm thanh không thể truyền đi quá xa, chúng dừng lại ngay tại vết kiếm mà Mộc Cát Sinh đã vẽ xuống, tiếp đó di chuyển tựa như dòng nước men theo vết kiếm tạo thành vòng tròn, sinh sôi không ngừng, bao vây toàn bộ bầy xác chết vào trong đó.
Lũ hành thi lần lượt ngừng hành động, xương cốt tan rã vỡ vụn, trở về với đất.
Mộc Cát Sinh quăng trọng kiếm sang một bên, đặt mông ngồi trên mặt đất, thở dài một hơi, nhặt một khúc xương trắng coi như là thước gõ, gõ đất nói: "Nó là cương thi đi nhập hồn tác oai tác quái, mê hoặc hại người ở chốn này, nay bị ta đánh chết, đã hiện nguyên hình.
Trên sống lưng kia có một hàng chữ, gọi là Bạch Cốt Phu Nhân."
Chu Ấm Tiêu nằm sấp sau lưng nhìn y, chớp chớp mắt, cũng không biết là có nghe hiểu hay không.
"Không nhiều cũng không ít, vừa vặn kể xong một hồi, phối hợp rất tốt." Mộc Cát Sinh ném xương trắng đi, "Vất vả rồi, anh không bị thương chứ?"
Sài Thúc Tân cầm kiếm đi tới, đưa cho Mộc Cát Sinh vật trong tay mình, "Tiền