ACT 4.
LÃNG ĐÀO SA
Editor: Kẹo Mặn Chát
An Bình giật mình tỉnh táo lại.
Chuyện cũ trăm năm trong mộng hiện lên vô cùng sống động, gần như hòa vào làm một với cảnh tượng trước mắt.
Cậu nhìn Ô Tất Hữu nhảy múa trong mưa, và nếu không phải Mộc Cát Sinh vẫn đang ca hát ở bên cạnh, cậu còn suýt nữa cho rằng người này chính là Vô Thường mặt ngọc năm đó.
Trận mưa đêm nay cũng to như năm ấy, An Bình rõ ràng cảm giác được trong không khí tràn ngập sự dị thường khó có thể diễn tả thành lời.
Ô Tất Hữu đang nhảy múa trên chiếc trống lớn được đặt ở cuối con phố dài, tuy rằng hoàn cảnh xung quanh có chút thay đổi, nhưng An Bình vẫn có thể nhận ra, đây chính là con phố nơi âm binh bạo động.
Mộc Cát Sinh nói rằng, năm đó sau khi diệt trừ âm binh còn sót lại một ít oán khí tàn dư, y đã dùng tiền Sơn Quỷ phong ấn lại chúng.
Thế nhưng, trăm năm sau vật đổi sao dời, phong ấn đã bị suy yếu, không ai có thể biết chắc được sẽ có thứ gì xuất hiện trong thang Âm dương.
Huống hồ nơi này là khu vực đô thị sầm uất, lỡ như xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Chẳng qua, có vẻ như Mộc Cát Sinh đã sắp xếp mọi chuyện từ trước, trên con phố dài yên ắng, không có một bóng ai.
Ô Tất Hữu đột ngột xoay người lại, tư thế múa giống như chuẩn bị rút kiếm phá thế trận.
Cậu ta vốn chỉ là thiếu niên, nhưng trên người đã toát ra vẻ hào khí hiên ngang của một kiếm sĩ.
Mưa lớn đánh vào mặt trống, như thể có muôn ngàn binh mã đang xông lên trợ giúp cậu ta.
Tiếng mưa ồn ào, tiếng tỳ bà càng lúc càng nhanh.
Thiếu niên di chuyển rồi xoay tròn, gần như biến thành một vòng dư ảnh, nhưng khi An Bình lắng nghe tiếng tỳ bà, lờ mờ cảm thấy cậu ta đã múa lệch giai điệu.
An Bình dù sao cũng đã tận mắt nhìn thấy điệu múa khuynh thành năm đó, có thể nhận ra được sự khác biệt giữa hai người.
Tuy Mộc Cát Sinh chỉ có một cây đàn tỳ bà, thanh thế cũng không thua kém gì Tùng Vấn Đồng năm đó, nhưng còn Ô Tất Hữu, suy cho cùng cậu ta vẫn còn trẻ, múa điệu Tướng Quân Na Vũ này vẫn còn hơi kém một chút.
Vả lại, điệu Tướng Quân Na Vũ từ trăm năm trước cũng không phải do một mình Ô Tử Hư hoàn thành, lúc ấy còn có cả Ô Nghiệt.
An Bình nhận ra chiếc trống dưới chân Ô Tất Hữu, chiếc trống này được biến thành từ quả cầu hoa của Ô Nghiệt, bên trong có chứa tu vi Thái Tuế gần năm trăm năm.
Giấc mộng của cậu đột ngột kết thúc trong khoảnh khắc tòa thành sụp đổ, cho nên cậu hoàn toàn không biết gì về kết cục của cố nhân năm đó.
Ô Nghiệt đã dùng hết tu vi, cậu còn nhớ rõ khuôn mặt thiếu nữ dưới màn mưa kia.
Đó là lần đầu tiên Ô Nghiệt tẩy sạch lớp màu trang điểm trên mặt, dung nhan tựa đóa phù dung, đôi mắt đẹp mà già nua.
An Bình có chút thất thần.
Bây giờ trên sân khấu tạp kỹ của chợ quỷ, không biết liệu còn có ai gập người chơi cầu hoa trên mười hai tầng bàn nữa không.
Tiếng dây đàn bỗng nhiên trở nên sắc bén, thoắt cái đã vút lên khoảng âm cao nhất, rồi đột ngột vỡ tan.
Ô Tất Hữu lảo đảo đứng trên trống, sau đó lập tức ngã xuống mặt đất, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Mộc Cát Sinh đưa tay rạch một đường, tất cả dây đàn đồng loạt đứt phăng.
Y đặt tỳ bà xuống, đứng dậy mở một cái ô lên, "Múa đẹp đấy, đáng tiếc vẫn còn thiếu chút lửa."
Nói xong, y đưa ô cho An Bình, "Đỡ con gái tôi vào trong miếu, trên bếp có nước đường nâu nóng hổi đó."
An Bình vội vàng nhận lấy ô, chạy tới muốn đỡ Ô Tất Hữu nhưng lại bị người nọ đẩy ra.
Thiếu niên cắn chặt răng đứng dậy, "Tôi vẫn còn có thể múa tiếp!"
"Đừng có quậy." Mộc Cát Sinh thản nhiên nói: "Con mới bao nhiêu tuổi, về phòng leo lên giường đi ngủ đi."
Lời còn chưa dứt, từ dưới lòng đất đã truyền đến một trận rung chấn kịch liệt, kiến trúc trên cả con phố cũng rung chuyển theo, dường như có một thứ gì đó đang muốn phá đất chui ra.
An Bình đã từng nhìn thấy cảnh tượng như này, năm đó khi âm binh lao ra khỏi thang Âm dương cũng mang khí thế tương tự.
Ô Tất Hữu thấy vậy mặt liền biến sắc, hung hăng chửi một tiếng rồi túm lấy An Bình, "Mẹ kiếp, đi theo tôi."
An Bình bị cậu ta kéo thẳng về miếu Thành hoàng, Ô Tất Hữu khóa cổng lại, liếc mắt nhìn cậu, "Cậu không sợ à?"
An Bình thầm nói trong lòng, không sợ không sợ, tôi còn thấy cảnh hoành tráng hơn rồi cơ, nói ra chỉ sợ hù dọa cậu thôi.
Miếu Thành hoàng giống như một tấm bình phong ngăn cách với bên ngoài, rung chấn dưới lòng đất đã biến mất, và không biết từ lúc nào, đèn lồng trên mái hiên đã lại sáng lên.
Bốn phía xung quanh yên bình vắng lặng, ngay cả mưa rơi cũng có vẻ nhẹ nhàng tĩnh mịch hơn.
Nhưng Ô Tất Hữu lại tỏ ra rất nóng nảy, đi tới đi lui một lúc rồi dậm chân một cái, mở lại khóa, đẩy cổng miếu ra một khe hở.
Tiếng sấm bão bùng lập tức ùa vào.
Hai người ngó qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài cửa và bên trong cửa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mộc Cát Sinh đứng ở trên đường, đội mưa to gió lớn.
Gió mạnh hất tung tất cả mái nhà xung quanh, mặt đất nứt toắc, vô số vết nứt lan rộng như những con rắn đang trườn bò.
Dường như có thứ gì đó đang bạo loạn ở dưới lòng đất, các vết nứt lan ra từ phía đối diện con phố dài kéo thẳng đến dưới chân Mộc Cát Sinh.
Nhưng có vẻ như nó đã gặp phải một lực cản và rồi một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rầm rầm sụp đổ.
Ấy thế mà Mộc Cát Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, bất động như núi.
Lấy y làm ranh giới, con phố dài bị chia cắt thành hai nửa, một nửa gần như đổ nát hoang tàn, một nửa vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn hại chút gì.
Một sức mạnh khủng khiếp nào đó đã bị y cản lại, hai bên không ngừng đấu sức giằng co, từ sâu trong lòng đất vang lên loáng thoáng những tiếng gầm lớn đầy giận dữ.
Trong màn mưa có một chấm sáng màu xanh lục lóe lên, đó là tiền Sơn Quỷ trong tay Mộc Cát Sinh.
An Bình nhìn mà kinh hãi, "Anh ta chống đỡ nổi không?"
"Không chống đỡ được cũng phải cố." Giọng nói của Ô Tất Hữu truyền tới từ trên đỉnh đầu cậu, giống như bị rít qua kẽ răng, "Hiện tại kết giới của cả con phố đều phải dựa vào ông ta mới duy trì được.
Một khi ông ta rút lui, oán khí sẽ phá tan miếu Thành hoàng, cả thành phố này cũng đi đời nhà ma luôn."
"Thế ban nãy cậu múa Tướng Quân Na Vũ để làm gì?"
"Đệt mẹ nó ông đây trực tiếp trấn áp một nửa oán khí tàn dư trong thang Âm Dương đấy, cho nên trận bạo động mới có thể xuất hiện muộn như vậy đó!" Ô Tất Hữu rống lên, khiến An Bình ong hết cả tai, "Nhưng vẫn chưa múa xong, đám oán khí còn lại đã bị chọc giận, đòn phản công kế tiếp sẽ càng khủng bố hơn...!Ủa khoan." Cậu ta nhíu mày, túm lấy tóc An Bình, "Sao cậu lại biết Tướng Quân Na Vũ? Đến cả thứ này mà lão bất tử cũng nói cho cậu biết hả?"
An Bình bị cậu ta túm tóc kéo lên, trợn trắng mắt, "Cậu, cậu, cậu thả tôi ra trước..."
Trong lúc cả hai đang lôi kéo giành giật nhau, thì đột nhiên có một tiếng sấm nổ vang lên ở đằng xa.
Cổng chính của miếu Thành Hoàng bật mở, hai người lập tức bị hất văng xuống đất.
An Bình trở mình bò dậy, "Chuyện gì xảy ra vậy...!Đó là thứ gì?"
Ô Tất Hữu ở sau lưng bật người bay lên, đạp An Bình về lại trên mặt đất, "Chết tiệt, cuối cùng chúng cũng thoát ra rồi."
Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây mù dày đặc, bỗng nhiên có tiếng hạc kêu xé rạch màn đêm, trong phút chốc ngay cả mưa lớn cũng ngừng lại, và rồi một tia sáng xuất hiện xuyên thủng mây đen.
An Bình nheo mắt cố hết sức để nhìn, chỉ thấy một thứ gì đó trong vầng sáng kia đang rơi xuống từ trên không trung, đó là một cây phất trần.
Ô Tất Hữu lắc lắc đầu rũ nước mưa, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, "Có hai người bọn họ ở đây, tối nay có thể ngủ rồi."
An Bình loạng choạng đứng dậy, nhìn bóng người xuất hiện trong luồng sáng phía xa, "Đó là ai vậy?"
"Trường Sinh Tử đương nhiệm, chưởng môn Bồng Lai."
"Lâm Quyến Sinh."
An Bình vốn định ngó lại nhìn nhưng Ô Tất Hữu chẳng nói chẳng rằng đã khép cửa lại.
Cậu ta đi vào gian phụ bưng ra một nồi nước đường đỏ lớn, hai người ngồi dưới mái hiên, mỗi người ôm một cái ca sắt.
Tiếng mưa rơi xào xạc, An Bình định hỏi một chút về chuyện Lâm Quyến Sinh nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Ô Tất Hữu cầm ca sắt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trên hành lang vang vọng tiếng uống nước ừng ực.
An Bình len lén quan sát cậu ta, cảm thấy thiếu niên trước mắt là một người mâu thuẫn kỳ lạ.
Rõ ràng mỗi lần nhìn thấy Mộc Cát Sinh đều muốn chửi đổng lên, nhưng có đôi khi lại rất nghe lời đối phương.
Mang trong mình huyết thống của Ô Tử Hư, sau được Mộc Cát Sinh nuôi nấng và lại tiếp quản Nghiệp Thủy Chu Hoa của Tùng Vấn Đồng – Ô Tất Hữu lần lượt kế thừa một thứ từ ba người họ.
Cậu ta có khí chất sắc bén giống như Tùng Vấn Đồng, nhưng lại thiếu mất vài phần hào sảng phóng khoáng của đối phương.
Thế nên sự sắc bén biến thành cái gai đâm vào tay, tạo thành vẻ ngoài nóng nảy gắt gỏng che giấu nỗi cô đơn và bướng bỉnh của một thiếu niên đang lạc lối.
Mà hình như chưa bao giờ thấy một người bạn cùng trang lứa nào bên cạnh cậu ta.
An Bình nghĩ thầm.
Có vẻ như là Ô Tất Hữu không đi học.
Năm đó, Mộc Cát Sinh và những người khác cùng kết bạn đồng hành vượt qua gian khó, mà hiện giờ thiếu niên này chỉ có thể một mình đối mặt.
Suy cho cùng, cũng không thể tìm được một Ngân Hạnh thư trai thứ hai.
Nếu gọi cậu ta là em, không biết có bị đánh chết hay không nữa.
Trong nước đường nâu dường như có cho thêm một thứ gì đó giúp an thần, uống xong thì cơn buồn ngủ cũng ập đến, An Bình mơ mơ màng ngàng suy nghĩ: chung quy lại cậu ta vẫn còn nhỏ.
Thiếu niên dù sao cũng còn trẻ tuổi.
Lúc An Bình tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, sau trận mưa lớn, trời quang mây tạnh, cậu đẩy cửa sổ ra, hít sâu một hơi.
Trong sân có đặt mấy chậu hoa, không gian tràn ngập hương cây cỏ thoang thoảng.
Cậu nhớ tới câu nói hôm qua của Mộc Cát Sinh: Chờ mưa qua trời nắng, mọi việc sẽ êm đẹp.
"Cậu tỉnh rồi à?" Có người lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của An Bình.
Cậu thấy cách đó không xa có một người, chính là Lâm Quyến Sinh.
Đại đệ tử môn hạ Thiên Toán năm đó, hiện giờ là chưởng môn Bồng Lai.
Mộc Cát Sinh đã từng nói Bồng Lai tu trường sinh bất tử, người trong môn hạ đều là bán tiên, mỗi một tu sĩ đều có tướng trường sinh.
Lâm Quyến Sinh là Trường Sinh Tử, đã nhiều năm trôi qua nhưng dung mạo vẫn không thay đổi, vẫn là chàng thanh niên chơi cờ bên bờ nước năm đó.
Chỉ là thanh niên này mặc quần bông và áo lông vũ, cầm một cái ca sắt trắng men giống hệt cái của Mộc Cát Sinh, trên ca sắt trắng có dòng chữ đỏ —— "Vì nhân dân phục vụ".
Ngày nay thần tiên đều bình dị như vậy sao?
An Bình còn đang thất thần thì Lâm Quyến Sinh đã đi tới, đưa ca sắt cho An Bình, "Tào phớ, cậu ăn ngọt hay ăn mặn?"
An Bình không kịp phản ứng, vô thức nói: "Mặn."
Lâm Quyến Sinh nở nụ cười, cong ngón tay gõ gõ lên nắp ca, lát sau mở ra, bên trong đã là món tào phớ mặn nóng hổi, có rắc thêm vừng và cần tây thái nhỏ ở trên.
An Bình sững sờ nhận lấy thìa, nếm thử một miếng, mùi hương thơm phức tỏa ra bốn phía.
Cậu thầm nghĩ làm thần tiên quá là tiện.
"Ta có nghe sư đệ nhắc tới cậu." Lâm Quyến Sinh đứng ngoài cửa sổ, giọng nói điềm đạm: "Giữa cậu và em ấy có một đoạn duyên phận.
Gần đây sóng ngầm bắt đầu dâng trào, hai người vất vả nhiều rồi."
"Không dám nhận không dám nhận." An Bình nghe vậy nghẹn luôn một miếng tào phớ trong cổ họng, vừa ho khan vừa xua tay, "Tôi chỉ là một tên kéo chân sau thôi, để đạo trưởng chê cười rồi."
Lâm Quyến Sinh mỉm cười, đưa cho cậu một gói giấy rút, "Không phải vội, cậu ăn chậm thôi."
An Bình chỉ gặp Lâm Quyến Sinh một lần trong mộng, nên không thể đoán được tính tình của vị Trường Sinh Tử này ra sao, song cậu lại không dám tìm cớ chuồn đi, đành phải ôm ca sắt, nói chuyện phiếm với người nọ trong lo sợ.
Cũng may thanh niên có chút vô tư nhàn nhã giống hệt Mộc Cát Sinh, nhưng như vậy lại càng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn.
"Gốc ngân hạnh này được chuyển từ thư trai năm đó đến trồng ở đây, nó còn nhiều tuổi hơn cả ta nữa." Lâm Quyến Sinh chỉ vào cây ngân hạnh ở giữa sân, "Cho