Trận mưa to bất ngờ này đã xuất hiện ba ngày ba đêm, ngoại trừ ở một thời điểm đặc biệt nào đó có chút thay đổi, ngoài ra thủy chung không có chiều hướng dừng lại.
Không rõ là ngày hay đêm, Lăng Giản nằm trên bàn nhìn mưa to ở bên ngoài.
Thế giới quá mức an tĩnh, mà tâm tư nàng không thể loạn hơn được nữa.
Người ngoài cửa che dù vội vàng gây chú ý với Lăng Giản, đã gần đến nửa đêm, lẽ ra lúc này không nhiều người như vậy mới phải chứ.
Có tiếng bước chân vội vàng tiến đến chỗ Lăng Giản, Lăng Giản ngẩng đầu nhìn, là Lam Nhược Y mặc y phục màu đỏ.
Trên mặt Lam Nhược Y thủy chung mang theo ý cười vũ mị, nàng đi tới trước mặt Lăng Giản, kéo ghế nói, nói:
"Hoàng hậu lâm bồn, đi thôi, cùng đi xem với ta.
Ta còn chưa từng thấy chuyện này đây, khanh khách..."
Lâm bồn?! Sắp sinh?!
Lăng Giản bỗng nhiên ngẩng đầu, ngày dự sinh của hoàng hậu còn chưa đến, vào lúc nà mà lâm bồn tức là sinh non, sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng nhìn chằm chằm Lam Nhược Y một lát, sau khí xác định là nàng không phải đang tìm đề tài mà trêu chọc mình, nói:
"Hoàng hậu nương nương lâm bồn thì chúng ta đến xem cái gì?! Hoàng thượng nhất định cũng ở đó, ta sợ."
"Nhân gia muốn xem mà, trong đời nữ nhân có hai chuyện hạnh phúc nhất.
Thứ nhất là bái đường thành thân, mà cái thứ hai, chính là vì ngươi mình yêu mà hạ sinh hài tử.
Hai thứ này ngươi hiện tại không thể cho ta, chẳng lẽ còn không cho nhân gia đi xem.
Lăng Giản, theo ta đi mà!!" Lam Nhược Y khẽ lắc eo, không ngừng lắc cánh tay Lăng Giản, hướng nàng phao trứ mị nhãn.
"Hảo hảo hảo, ta đi cùng ngươi, không đi cùng ngươi là không được mà."
Lăng Giản bất đắc dĩ, nàng thực sự không chịu được dáng vẻ làm nũng của Lam Nhược Y, yểu điệu thanh âm kia sắp làm xương cốt nàng nhuyễn ra.
Nếu sau này nàng cứ như vậy, nói không chừng mình sẽ lang tính quá độ đem nàng đẩy lên giường mà ăn no căng diều.
Các nô tài ở Khôn Ninh cung đều đầu đầy mồ hôi ra vào tẩm cung, các cung nữ mang một nước nóng vào rồi lại mang mấy miếng vải đầy máu ra.
Trời rất lạnh, mà Khôn Ninh cung lại ấm áp dị thường.
Lam Ngữ Thần ở tẩm cung lo lắng không yên, thời điểm Lăng Giản theo sau Lam Nhược Y vào Khôn Ninh cung, Lam Ngữ Thần lập tức quên hết mọi người xung quanh, hai mắt đẫm lệ nói:
"Mẫu hậu và ma ma đã đi vào trong đó rất sớm, đến bây giờ cũng đều chưa đi ra...."
" Không có chuyện gì, yên tâm đi.
Hoàng hậu nương nương là người tốt như vậy, nhất định sẽ không sao"
Lăng Giản vỗ vỗ sau lưng Lam Ngữ Thần, an ủi nàng, một đạo ánh mắt bén nhọn phóng tới, lúc này Lăng Giản mới phát hiện còn có người khác ở đây.
Trong lòng nàng hơi khẩn trương một chút, sau đó buông Lam Ngữ Thần ra rồi đi theo Lam Nhược Y ngồi bên ghế chờ nam nhân.
"Nhi thần khấu kiến phụ hoàng."
"Nô tài khấu kiến vạn tuế gia."
Lăng Giản quỳ gối trước mặt nam nhân, rõ ràng là chuyện rất tự nhiên, lại làm cho nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Đứng lên đi."
Thanh âm nam nhân từ cổ họng phát ra, sau đó ngồi xuống uống trà, trên mặt không có một chút khẩn trương nào.
Dáng vẻ trấn định như vậy, ở trong mắt Lăng Giản lại là đặc biệt vô tình.
Đều nói đế vương tuyệt tình, xem ra ngay cả phụ hoàng Lam Thanh Hàn cũng không ngoại lệ.
Tựa hồ đã qua rất lâu, cửa tẩm cung rốt cuộc cũng được người bên trong mở ra.
Một ma ma hơn năm mươi tuổi đầu đầy mồ hôi đi tới trước mặt nam nhân, cúi đầu, âm thanh run rẩy nói:
"Hoàng thượng, nương nương nàng...!Nương nương khó sinh.
Sinh non vốn có rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa còn khó sinh.
Hoàng thượng, thai nhi cùng nương nương nô tài chỉ có thể bảo vệ được một, khẩn xin...!Khẩn xin hoàng thượng định đoạt."
Thai nhi cùng hoàng hậu chỉ có một người được sống?!
Nghe được tin này, Lam Ngữ Thần đột nhiên nhào tới trước mặt nam nhân, lôi kéo long bào hắn nói:
" Phụ hoàng, phụ hoàng không thể để cho mẫu hậu chết! Phụ hoàng nhất định phải bảo vệ mạng của mẫu hậu a!!!"
Tiếng khóc của Lam Ngữ Thần càng lúc càng lớn, nhưng mà đối với nữ nhi đang lôi kéo long bài của mình, vẻ mặt nam nhân vẫn cứ lạnh lùng, hắn chỉ cúi đầu nhìn Lam Ngữ Thần một cái, sau đó xa xôi nói:
"Lưu lại long chủng."
"Không!!!"
Câu nói đầu tiên của nam nhân lại như bùa đòi mạng từ địa ngục, Lam Ngữ Thần lớn tiếng gào khóc, nghẹn ngào, trong miệng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Lam Ngữ Thần như vậy Lăng Giản chưa từng gặp qua, nàng không nỡ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lam Ngữ Thần.
Liền khẽ cắn răng, quỳ gối trước mặt nam nhân, ngữ khí kiên định nói:
"Hoàng thượng, để nô tài xem thử! Nô tài tinh thông chút y đạo, để nô tài thử đi, sẽ cố gắng giữ lấy cả hai!!"
"Phụ hoàng, để Tiểu Lăng Tử thử đi." Lam Nhược Y nói tiếp vào.
"Phụ hoàng! Phụ hoàng liền để nàng thử đi!! Van người!! Van người!!"
...
Mấy thanh âm xen vào trong tai nam nhân, tựa hồ có chút căm ghét những thanh âm này, nam nhân thiếu kiên nhẫn vung tay, đối với Lăng Giản nói:
" Ngươi thử đi, thế nhưng...!nếu không giữ được long chủng, cẩn thận cái mạng chó của ngươi!!!
"Nô tài tuân chỉ!!!"
Lăng Giản gật đầu, bỏ lại ma ma quỳ bên cạnh mà nhanh chóng chạy vào tẩm cung đóng cửa lại.
Trong tẩm cung, thanh âm củi bị lửa đốt phát ra âm thanh chi chi, hoàng hậu nằm trên giường cực kỳ khó chịu, vặn vẹo cơ thể, hai tay nàng nắm lấy sàng đan, hai chân trong lên, trong miệng không ngừng phát sinh tiếng kêu thống khổ.
"Hoàng hậu nương nương, trước tiên hãy thả lỏng...!Hít sâu được không?"
Lăng Giản bước nhanh tới bên cạnh hoàng hậu, hai tay nhẹ nhàng ma sát cái bụng căng tròn kia của nàng, ra hiệu nàng cố gắng hít thở sâu vào.
"Tiểu Lăng Tử...!Có phải là...!Rất khó ra không?"
Hoàng hậu nhíu chặt mày, nàng đã hít sâu không biết bao nhiêu lần, bất kể dùng sức như thế nào nhưng tựa hồ hài tử kia không chịu đi ra.
"Không khó, Hoàng hậu nương nương tin tưởng ta, ta sẽ làm cho mẫu tử các ngươi bình an."
Lăng Giản kiên định nhìn hoàng hậu, nàng không thể để cho Lam Ngữ Thần thương tâm, nhất định không thể.
"Hoàng hậu nương nương, theo động tác của ta mà dùng sức!"
Lăng Giản nói, hai tay dán chặt lấy đỉnh bụng của hoàng hậu, cảm nhận được hoàng hậu dùng sức thì cũng đồng thời đè lấy.
"Tiểu Lăng Tử...!Nhất định phải lưu lại...!đứa nhỏ này...!Như vậy, bổn cung cũng có thể yên tâm đi gặp nàng.
Bổn cung...!Bổn cung không nợ gì hoàng thượng nữa..."
Nước mắt hoàng hậu liền như vậy mà chảy xuống, mỗi một lần nàng dùng sức, trong miệng liền kêu khẽ: "Khuynh Vũ...!Khuynh Vũ..."
"Hoàng hậu ngươi không thể bi quan như thế, ngươi cố lên, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi bình an vô sự." Lăng Giản cực nhanh lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục cùng hoàng hậu nỗ lực.
Bổn cung...!Không ngờ lại phải ở lại...!trong hoàng cung này...!Tiểu Lăng Tử..."