Trên đỉnh núi Tần An lượn lờ khói thuốc, Thượng Thanh đạo quan nguyên bản hương khách nối liền không dứt hiện tại không một bóng người, chỉ có đạo quan đạo trưởng cùng các đạo sĩ đứng đóng ở cửa, không biết đang đợi ai.
Tượng thần trong điện đã được che bởi vải đỏ, mà Trương Tẩu hồi lâu không thấy thì cùng con trai Nhạc Thường của mình đồng thời đem ghế chuyển đến đại điện rồi sắp xếp tốt.
Giữa trưa, đại đội ngự lâm quân vây quanh toàn bộ Thượng Thanh đạo quan, xe ngựa xa hoa dừng ở trước cửa, đạo trưởng cùng các vị đạo sĩ mang gương mặt tươi cười chờ người trên xe xuống, kết quả mãi đến khi nụ cười họ cứng trên mặt cũng không thấy ai xuống xe.
Một lát sau, hai người dị quốc tóc vàng mắt xanh xuất hiện ở cửa, đem các đạo sĩ đứng ở cửa sợ hết hồn, trong miệng lẩm bẩm nói: Tà linh thối tán! Tà linh thối tán!*
*[Mấy cha nội đang niệm chú =)) Kiểu như tà ma lùi đi biến mất vậy đó]
Đặc Nhĩ cùng Bố Lỗ Tư không để ý đến mấy tên đạo sĩ nói những thứ bọn hắn không hiểu, trực tiếp đi vào đại điện đứng phía trước tượng thần đã được vải đỏ che lại, quay mắt về cửa lớn, nghiêm trang đứng, trong tay cầm bản thảo đã chuẩn bị.
Trương tẩu cùng Nhạc Thường chưa từng gặp hai quái nhân Đặc Nhĩ và Bố Lỗ Tư này, lùi về sau đến cánh cửa, Trương tẩu từng chút lùi về sau, cuối cùng đụnh phải một thân thể mềm mại, nàng quay đầu lại muốn nói tiếng xin lỗi với người kia, nhưng lại thốt lên:
"Là ngươi! Lăng Giản!!!"
Trương tẩu chỉ vào Lăng Giản kích động hô, Lăng Giản trước mặt tựa hồ càng thêm tuấn mỹ, giờ khắc này nàng đang mặc lễ phục tân lang màu đen, tóc dài màu nâu tán loạn ở sau, may là Trương tẩu đã sớm biết nàng là nữ tử, nếu không thì nhất định xem nàng là yêu nghiệt bán nam bán nữ.
Lúc trước sau khi Lăng Giản chữa khỏi cho con trai của nàng thì cũng liền biến mất không thấy tăm hơi, Trương tẩu tìm khắp mọi nơi cũng không tìm thấy nàng, còn tưởng rằng nàng giống như Thượng Thanh đạo nhân mà bay lên trời thành tiên.
Mà hôm trước có thánh chỉ của hoàng thượng nói là sẽ bái đường ở nơi này, nhưng cũng không nói rõ là cùng ai.
Mắt Trương tẩu có chút ướt át, nàng kéo nhi tử của mình qua, nói:
"Lăng Giản, lâu rồi không gặp ngươi! Hiện giờ ngươi thấy đấy, Nhạc Thường hiện tại cũng đã khỏe mạnh thế này rồi!"
"Ha ha, Trương tẩu, đây là chuyện ta phải làm."
Lăng Giản tựa như nhìn thấy người thân, ôm lấy Trương tẩu, sau đó vỗ vai Nhạc Thường nói:
"Chăm sóc thật tốt cho Trương tẩu! Trương tẩu, cùng con trai của người qua kia ngồi xuống đi, hôn lễ phải bắt đầu rồi đây!"
"Hôn lễ? Lăng Giản ngươi muốn lập gia đình?"
Trương tẩu cảm thấy kỳ quái với y phục của Lăng Giản, không nghĩ tới Lăng Giản liền nhanh như vậy đã tìm được một nhà tốt đẹp, nàng lúc trước còn muốn tác thành cho Lăng Giản và nhi tử của mình.
"Ha ha, chuyện này thì...!Trương tẩu người chờ chút thì sẽ liền biết thôi."
Lăng Giản ho khan vài tiếng, đối với đạo trưởng đang đứng trước cửa nghênh đón đại nhân vật, nói:
"Đạo trưởng, tìm chỗ ngồi ngồi xuống đi, hôn lễ phải bắt đầu rồi, lát nữa các ngươi chỉ cần ngồi ở đó là được rồi."
"Lăng Giản?!"
Đạo trưởng nhìn thấy Lăng Giản mà hắn không quá quen thuộc, nếu không phải vừa nãy nghe Trương tẩu gọi hắn là Lăng Giản, hắn thật không thể tin người tuyệt mỹ trước mắt này là Lăng Giản.
Rõ ràng, hắn lúc trước chỉ là tiểu đạo sĩ tu hành trong đạo quan của mình mà.
"Đạo trưởng, không biết ta sao?!"
Lăng Giản hướng hắn bái một cái, nhìn bầu trời xanh thẳm, nói:
"Xin mời các vị vào chỗ ngồi, hôn lễ hiện tại bắt đầu."
Nha nha. Đạo trưởng thuận theo, gật đầu, mang theo đồ đệ của mình tùy ý ngồi xuống.
"Hôn lễ bắt đầu!"
Đặc Nhĩ và Bố Lỗ Tư đứng trước mặt Lăng Giản, mắt hướng ra cửa, hô to, sau khi dứt tiếng hồi lâu, xe ngựa trước cửa cũng có động tĩnh, năm người mặc áo cưới tay cặp tay chậm rãi đi đến chỗ Lăng Giản, mà đi cuối cùng là Lam Ngữ Thần đang bĩu môi và Tô Mẫn Nhi một mặt tẻ nhạt.
Nhìn các nàng đang đến gần, Lăng Giản vui mừng vì đại điện Thượng Thanh đạo quan thật sự rất lớn, nếu không thì, hẳn là phải xếp thành tiểu phân đội đi.
Năm nữ tử tuyệt mỹ nhưng phong cách khác nhau phối hợp với áo cưới trắng tươi của dị quốc, tóc dài đen nhánh lộ ra hoàn mỹ da thịt của các nàng, đạo trưởng tu đạo nhiều năm cũng không nhịn được lòng phàm mà có chút động lòng, có suy nghĩ muốn quay về hồng trần.
Trương tẩu nguyên tưởng rằng Lăng Giản muốn gả cho ai đó càng càng trợn to hai mắt che lại cái miệng đã há to vô cùng khoa trương, trên đời này chuyện lạ gì nàng cũng đã nghe qua.
Nhưng nữ tử cùng nữ tử kết hôn nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, huống chi, lần này lại nhiều như vậy.
Các nàng như là duyệt binh, tựa như đi đến trước mặt Lăng Giản chờ nàng kiểm duyệt, nụ cười trên mặt thủy chung không giảm đi, mọi người đều nói trong đời nữ tử thời điểm đẹp nhất ngoại trừ khi sinh con trở thành mẫu thân ra thì chính là tân nương của người mình yêu một khắc đó.
Vì lẽ đó, trong mắt của mọi người, mấy nữ tử này đẹp không ai có thể so sánh, là bởi vì loại cảm giác hạnh phúc xuất phát từ nội tâm kia.
"Bắt đầu đi."
Lăng Giản hướng về Đặc Nhĩ và Bố Lỗ Tư gật đầu, đứng ngoài cùng bên trái, ở trước mặt Lam Thanh Hàn, đối diện Lam Thanh Hàn mà nắm lấy tay phải nàng.
"Lam Thanh Hàn tiểu thư, ngươi có nguyện ý lấy Lăng Giản tiểu thư, trở thành thê tử của nàng không? Bất luận nghèo khổ hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật đều ở bên cạnh nàng cả đời bất ly bất khí không?"
Đặc Nhĩ khó khăn đọc bản thảo trong tay, đây là kết quả của việc hắn bị Lăng Giản ép buộc luyện ba ngày ba đêm.
"Ta nguyện ý."
Lam Thanh Hàn nắm thật bàn tay đang được Lăng Giản nắm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Lăng Giản tiểu thư, ngươi có nguyện ý lấy Lam Thanh Hàn tiểu thư, bất luận nghèo khổ hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật đều ở bên cạnh nàng cả đời bất ly bất khí không?"
Năng lực học tập của Bố Lỗ Tư so với Đặc Nhĩ tốt hơn nhiều, kết quả của ba ngày ba đêm chính là hắn có thể đem lời nói đã được chuẩn bị sẵn mà đọc làu làu.
"Ta nguyện ý."
Lăng Giản ở trước mặt mọi người ôm Lam Thanh Hàn vào trong ngực, nàng cúi đầu, không coi ai ra gì hôn người trước mặt này.
Nụ hôn trầm bổng khiến người nghẹt thở kết thúc, Đặc Nhĩ vẻ mặt đưa đám quét qua mấy người bên cạnh Lam Thanh Hàn, dùng bản thảo che mặt mình lại, nói:
"Lam Nhược Y tiểu thư, ngươi nguyện ý lấy Lăng Giản tiểu thư, trở thành thê tử của nàng không? Bất luận nghèo khổ hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật đều ở bên cạnh nàng cả đời bất ly bất khí không?"
"Khanh khách....!Nhân gia đương nhiên nguyện ý mà! Vậy Lăng Giản, ngươi có nguyện ý hay không?"
Lam Nhược Y không thèm đếm xỉa đến sắp xếp lúc trước, trực tiếp nghiêng người tiến vào lồng ngực Lăng Giản, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Giản.
"Nguyện ý, ta đương nhiên đồng ý."
Lăng Giản nâng cằm nàng lên, sau đó ở trên môi nàng đặt xuống một nụ hôn ôn nhu, đỡ nàng đứng thẳng dậy, sau đó đi tới trước mặt Tô Nguyễn Hân, cùng chờ lời nói của Đặc Nhĩ.
"Lăng Giản tiểu thư, ngươi nguyện...."
"Sai rồi! Đến lời của ta!!!"
Đặc Nhĩ trừng mắt Bố Lỗ Tư, đưa tay tàn nhẫn nhéo lên tay của Bố Lỗ Tư một cái, tiếp lời nói:
"Tô Nguyễn Hân tiểu thư, ngươi nguyện ý lấy Lăng Giản tiểu thư không? Bất luận nghèo khổ hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật đều ở bên cạnh nàng cả đời bất ly bất khí không?"
"Chỉ cần Lăng Giản nguyện ý, ta liền nguyện ý." Tô Nguyễn Hân nâng đôi mắt đang cười lên, thời điểm Lăng Giản gật đầu nói nguyện ý liền ôm lấy nàng, ở bên tai Lăng Giản nói:
"Ta yêu ngươi."
"Chủ nhân! Còn muốn tiếp tục hay không?"
Bố Lỗ Tư cực kỳ bất mãn mấy nữ nhân không để cho hắn nói lời thoại, tại sao Đặc Nhĩ từ đầu đến cuối đều nói đầy đủ, hắn chỉ nói được vài câu?!
"Ôn Nhứ Yên tiểu thư, xin hỏi ngươi nguyện ý....."
Lời Đặc Nhĩ còn chưa nói hết, An phi liền ngắt lời Đặc Nhĩ, sờ nhẫn trên tay mình, nói:
"Lăng Giản, đời này kiếp này, chỉ cần có thể cùng với ngươi, ta cái gì cũng đều nguyện ý.
Nếu như có kiếp sau, ta cũng muốn trở thành nữ nhân của ngươi."
"Ngốc tử." Lăng Giản cảm động gật đầu, nắm chặt tay An phi, hôn lên trán nàng.
"Trời ạ, còn người cuối cùng!"
Đặc Nhĩ dùng sức hô hấp, tay đưa bản thảo lên cao nói:
"Hứa Linh Nhược tiểu thư, ngươi nguyện ý lấy Lăng Giản tiểu thư, trở thành thê tử của nàng không? Bất luận nghèo khổ hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật đều ở bên cạnh nàng cả đời bất ly bất khí không?"
"Ta....!Ta nguyện ý."
Thanh âm Hứa Linh Nhược rất nhỏ, trên mặt bởi vì...câu nói này mà nhiễm một tầng đỏ.
"Lăng Giản tiểu thư, ngươi nguyện ý lấy Hứa Linh Nhược tiểu thư, bất luận nghèo khổ hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật đều ở bên cạnh nàng cả đời bất ly bất khí không?"
Cuối cùng Bố Lỗ Tư cũng được nói một câu hoàn chỉnh, nhe răng nhếch miệng nhìn Lăng Giản cười.
"Ta nguyện ý."
Lăng Giản mím môi, nói.
Nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay Hứa Linh Nhược, không ôm lấy nàng, không hôn nàng, mà hai người nắm tay đứng tại chỗ đó.
Mãi đến khi Bố Lỗ Tư thấy không được rồi, thừa dịp tất cả không có chú ý mới giơ chân đạp Lăng Giản một cái,