Ta đâm ngươi! Ngươi gọi ta tới đây là để hành hạ ta phải không?! Trong cung nô tài nhiều như vậy, vì cái gì lại chọn ta!!! Lăng Giản quỳ trên mặt đất tức giận trừng mắt Lam Thanh Hàn, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Lam Thanh Hàn hiện tại đã chết đến N+1 lần.
Lực hút trái đất xuyên qua đầu gối Lăng Giản, từ nhỏ tới giờ nàng chưa từng quỳ lâu như vậy, đầu gối bắt đầu đau đớn trở nên chết lặng.
"Ngươi không cần nhìn bổn cung như vậy, bổn cung chỉ là thay hoàng hậu giáo huấn nô tài mà thôi."
Lam Thanh Hàn chớp chớp lông mi nồng đậm, dùng chân nhẹ nhàng nâng lên cằm Lăng Giản, nói:
" Bổn cung chính là muốn ngươi nhớ kỹ, ở trong hậu cung này, nô tài chỉ có thể là nô tài, chủ tử vĩnh viễn là chủ tử.
Nguyệt Như, giải á huyệt cho nàng."
"Dạ!" Nguyệt Như lên tiếng, nghe lời giải á huyệt cho Lăng Giản.
"Ta đâm..." Lăng Giản vừa muốn mở miệng mắng chửi người, chỉ thấy Lam Thanh Hàn ánh mắt lạnh lùng làm động tác muốn điểm huyệt, lập tức thức thời che miệng mình, ở trong lòng mắng to:
"Ông nội ngươi, công chúa ngon lắm a!!! Một ngày nào đó, ta muốn đem ngươi đặt ở dưới thân khi dễ khi dễ rồi lại khi dễ!!!"
"Bổn cung có nghe Ngưng Sương nhắc tới ngươi, nghe nàng nói ngươi biết làm thức ăn ở trong cung không có, là món ăn của quê hương ngươi.
Bổn cung thật ra rất muốn biết, quê hương của ngươi là nơi nào?" Lam Thanh Hàn hỏi.
"Hồi bẩm Đại công chúa, quê hương của nô tài là một nơi cách nơi này rất xa rất xa." Lăng Giản bị chiêu điểm huyệt của nàng dọa sợ, hữu khí vô lực trả lời.
"Bổn cung cũng biết quê của ngươi rất xa, chính là bổn cung đối với thức ăn của quê hương ngươi có chút tò mò, ngươi nói cho bổn cung biết quê ngươi ở nơi nào, bổn cung cũng muốn đi tới đó du lãm một phen."
Lam Thanh Hàn mặt không chút thay đổi nói, đôi mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm Lăng Giản.
"Cái này...Quê của nô tài là một nơi vô danh, cho nên nô tài cũng không thể nói được tên của nó.
Nếu công chúa cảm thấy hứng thú với món ăn của quê hương nô tài, nô tài có thể làm cho ngài ăn."
Nói xong, Lăng Giản cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt Lam Thanh Hàn, nhưng đối diện với ánh mắt nàng, Lăng Giản chung quy cũng bại trận, tự giác đem ánh mắt chuyển qua nơi khác.
"Cũng được, nếu ngày nào đó bổn cung muốn ăn món ăn quê ngươi, tự nhiên sẽ gọi ngươi tới đây."
Phát hiện Lăng Giản đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, Lam Thanh Hàn khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh như có như không, nói:
"Bổn cung nghe nói ngươi là hoàng hậu tự mình đưa vào cung, nhưng mà hình như ngươi rất nhàn rỗi.
Bổn cung có chút tò mò, vì sao ngươi là một nô tài, không đi hầu hạ chủ tử mà lại cả ngày lang thang ở ngự hoa viên?"
Cả ngày lang thang ngự hoa viên? Lăng Giản sợ run một chút, lúc ta đi dạo ở ngự hoa viên rõ ràng là không có ai, làm sao nàng lại biết? Không lẽ nàng theo dõi? Hay là đã phát hiện thân phận nữ tử của ta?
"Chuyện này..." Lăng Giản nhíu mày, nói:
"Hồi bẩm công chúa, Hoàng hậu nương nương bên người tất nhiên có nô tài hầu hạ, còn nữa, Hoàng hậu nương nương phân phó ta nếu có thời gian thì bồi bên cạnh Tiểu công chúa nhiều chút, nếu là có thể giúp Tiểu công chúa vui vẻ chắc chắn sẽ được trọng thưởng.
Hơn nữa gần đây mỗi lần nô tài đi Ngọc Sương cung lại bị vị Nguyệt Như cô nương bên cạnh ngài đây đuổi ra, nô tài cũng chỉ có thể theo đường ngự hoa viên trở về hướng Hoàng hậu nương nương phục mệnh."
"Nga? Là như vậy sao?"
Lam Thanh Hàn có chút hứng thú bưng lên chén trà đã muốn lạnh ngắt, nói:
"Bổn cung còn tưởng rằng ngươi cùng hoàng hậu có gì liên quan, cho nên mới không cần cả ngày hầu hạ hoàng hậu đây."
"Đương nhiên không có, Hoàng hậu nương nương thấy ta đáng thương mới đem ta tiến cung làm thái giám.
Hoàng hậu nương nương đối với ta tốt như vậy, ta đương nhiên phải hết sức hoàn thành việc Hoàng hậu nương nương phân phó." Lăng Giản nói.
"Ha ha, nói như thế, nô tài ngươi là hiểu được tri ân báo đáp." Lam Thanh Hàn dùng ánh mắt ra lệnh cho Nguyệt Như, lại nói với Lăng Giản:
"Ngươi trở về đi, việc hôm nay đều không phải là bổn cung cố ý làm khó dễ ngươi, chẳng qua là dạy cho ngươi làm nô tài thì phải biết quy củ."
Đều không phải là cố ý làm khó dễ? Ngươi đây là cố ý làm khó dễ đi! Được Nguyệt Như giải huyệt, Lăng Giản cố sức từ trên mặt đất đứng lên, nở một nụ cười giả mù sa mưa với Lam Thanh Hàn:
"Nô tài thật sự là đa tạ đại ân đại đức của công chúa!!!" Lăng Giản cố ý đem bốn chữ "đại ân đại đức" cắn rất nặng, thể hiện mình bất mãn.
Thấy Lam Thanh Hàn vẫn là mặt không chút thay đổi ngồi tại chỗ, Lăng Giản nhỏ giọng nói thầm một câu:
"Mặt than!" rồi xoay người rời khỏi Thượng Hoa cung.
"Sổ ghi chép ở Tịnh thân phòng thật sự không có tên của hắn?" Lăng Giản đi rồi, Lam Thanh Hàn nhìn theo bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu.
"Hồi bẩm công chúa, Nguyệt Như đã tra kỹ, quả thật không có." Nguyệt Như đi theo phía sau Lam Thanh Hàn nói chi tiết.
"Ha ha, đúng là không đơn giản.
Đi theo nô tài này, nếu hắn dám gây bất lợi cho Ngưng Sương, ngươi biết nên làm thế nào." Lam Thanh Hàn lạnh lùng ra lệnh.
" Dạ, Nguyệt Như biết." Nói xong, Nguyệt Như như một trận gió biến mất ở Thượng Hoa cung.
- ------------------------------------Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló lên từ đường chân trời, trời âm u còn chưa có ánh sáng.
Ngẫu nhiên truyền đến tiếng gà gáy báo trời sáng, đã có mấy thái giám cúi thấp thân thể rất bận rộn bên trong ngự thiện phòng.
Lăng Giản hôm nay phá lệ dậy thật sớm, nói đúng hơn là cả đêm nàng lăn qua lộn lại không cách nào ngủ ngon giấc.
Vì cái gì? Vừa mới bị người giáo huấn một phen, trong lòng tự nhiên mất thăng bằng, càng tức giận hơn là kẻ rắn rết ác ma kia cư nhiên còn thừa dịp nàng ngủ chui vào trong mộng khi dễ nàng.
"Mặt than! Đồ không biết cười!"
Lăng Giản một bên gấp chăn một bên đánh ngáp lầm bầm lầu bầu.
Ai, về sau ít chọc đồ mặt than kia, thấy thì vòng đường khác đi.
Bất quá, dù sao người ta cũng là người nhà với nhau.
Quên đi, về sau ta vẫn nên thu hồi cái tôn nghiêm nhỏ bé của mình lại mà quỳ xuống hành lễ đi, miễn cho lại làm chính mình chịu khổ.
"Lăng ca ca, Lăng ca ca ngươi thức dậy chưa?"
Ngoài cửa, Lam Ngữ Thần nhỏ giọng kêu.
Nha đầu kia tới cũng thật sớm.
Lăng Giản tăng nhanh tốc độ thu dọn, đội mũ vào ra mở cửa, cái gì cũng chưa nói liền trực tiếp lôi kéo Lam Ngữ Thần đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói với Lam Ngữ Thần:
"Ngữ Thần nha đầu, về sau nếu ta gặp riêng ngươi hẳn là không cần quỳ xuống đi?"
"Tất nhiên là không cần, Lăng ca ca sao đột nhiên hỏi như vậy?"Lam Ngữ Thần hỏi.
"Không có gì không có gì, chính là cảm thấy ở hậu cung không nên lộn xộn, về sau làm việc gì cũng phải cẩn thận."
Lăng Giản cười ha ha, nàng cũng không dám nói cho Lam Ngữ Thần biết ngày hôm qua đã xảy ra sự tình gì, nếu như bị Lam Ngữ Thần biết, phỏng chừng sẽ to chuyện.
Chỗ nuôi bò ở phía bắc hoàng cung là vùng đồi núi xanh tươi, bò có thể tự do phân tán ở chung quanh chuồng bò, hoặc là ăn cỏ hoặc là nghỉ ngơi.
Lúc Lăng Giản lôi kéo Lam Ngữ Thần tới chuồng bò, trời đã muốn sáng rõ, nhìn một đám bò trên thân hai màu trắng đen đang nghỉ ngơi ở ngoài chuồng, chính là bò sữa!!! Lăng Giản hưng phấn chỉ vào chúng nó nói cho Lam Ngữ Thần biết đó chính là bò sữa mà nàng muốn tìm.
"Ngữ Thần nha đầu..." Vừa rồi lúc ra cửa trời rất tối, tầm mắt có chút mơ hồ, lúc này Lăng Giản mới nhìn rõ Lam Ngữ Thần hôm nay cư nhiên mặc một thân ngoại bào màu đỏ.
"Lăng ca ca, làm sao vậy?" Thấy Lăng Giản khóe miệng run rẩy nhìn chằm chằm y phục của mình, Lam Ngữ Thần không hiểu hỏi.
Ngươi đến tột cùng là có cỡ nào hy vọng bị bò húc a?! Lăng Giản trên đầu ba đạo hắc tuyến, nói:
"Cởi áo ra!!!"
"A? Cởi áo?" Lam Ngữ Thần theo bản năng bắt lấy vạt áo của mình, đỏ bừng mặt nói:
"Lăng ca ca, ngươi muốn ở đây sao? Nơi này, không tốt đi?!"
"..."
Nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Lăng Giản nắm chặt quả đấm cố gắng bảo trì trấn tĩnh, nói:
"Bò thấy màu đỏ sẽ hưng phấn, đến lúc đó ta không dám cam đoan nó có thể tấn công ngươi hay không."
"Nhưng mà Lăng ca ca, ta, ta bên trong..."
Lam Ngữ Thần đỏ mặt không nói thêm gì nữa, bên trong trừ bỏ cái yếm thì không còn gì khác.
Tiểu tổ tông! Ngươi thật sự là tiểu tổ tông của ta! Lăng Giản cau chặt mày cởi y phục thái giám trên người mình ra, chỉ mặc buộc ngực màu đen đứng trước mặt Lam Ngữ Thần, nói:
"Ngươi mặc quần áo này vào, nếu không đi ra ngoài sẽ bị bò điên tập kích."
"Ân!"
Lam Ngữ Thần gật gật đầu, nghe lời mặc y phục thái giám dài rộng lên người.
Trong lòng vui vẻ nghĩ: quả nhiên có hương vị của Lăng ca ca đây.
"Nghe kĩ đây, ta nói trước với ngươi.
Chờ một chút khi ta vắt sữa, ngươi thành thật ở một bên nhìn, không được lộn xộn! Được rồi, chúng ta dùng cái này đựng sữa tốt lắm."
Lăng Giản thuận tay từ trong chuồng bò lấy ra một cái bồn gỗ nhỏ