Đứng trên sân khấu bị đám người vây quanh, tú bà cầm khăn lụa lau mồ hôi thấy đã đúng thời cơ, vặn vẹo vòng eo dùng thanh âm thuận hoà nói với đám người bên dưới:
"Các vị, hôm nay là ngày Bích Hinh cô nương của Ngọc Hoa lâu chúng ta chiêu tuyển nhập mạc chi tân, Bích Hinh cô nương nói, bất luận có tiền hay không có tiền đều có thể tham gia.
Bích Hinh cô nương của chúng ta muốn tìm một công tử tốt và có tài hoa, nếu là ai may mắn được tuyển, Bích Hinh cô nương nguyện cùng hắn nâng cốc trò chuyện đến bình minh."
"Cùng Bích Hinh cô nương nâng cốc đến bình minh a!"
"Tú bà không phải nói chúng ta ai cũng có thể tham gia sao? Vậy chúng ta cũng theo lên đi."
Đám người bên dưới nghe tú bà nói xong lập tức một trận xôn xao, phải biết rằng, Bích Hinh cô nương chính là hoa khôi ngàn vàng cũng khó thấy được dung nhan thật sự của nàng, nếu là mình được tuyển trúng, vậy chẳng phải là có thể diện kiến dung nhan của nàng sao? Tham gia, vì cái gì không tham gia?! Một đám nam nhân giống như nổi điên chen lấn về hướng sân khấu, bọn họ chen lấn thì cũng thôi đi, nhưng lại kẹp luôn Lăng Giản vốn là đi xem náo nhiệt dồn lên phía trên luôn.
Lăng Giản đang tốt đẹp đứng ở dưới xem náo nhiệt, không nghĩ tới lại bị một đám nam nhân nổi điên kẹp ở giữa chen lấn lên tới trên đài.
"Ôi, các vị không cần tranh giành.
Mỗi người đều có cơ hội tham gia, ở phía dưới tạm thời đừng chen lên nữa! Nhóm đầu tiên tham gia chính là hơn mười vị công tử đang đứng trên đài a~" Thấy người lên đài đã muốn quá nhiều, tú bà vội vàng tiến lên từng bước ngăn lại đám người đang muốn tiếp tục xông lên.
"Cái kia...ta muốn hỏi một chút..." Lăng Giản bị làm cho ngơ ngơ ngác ngác, nghĩ nghĩ một chút vẫn là quyết định hỏi tú bà một vấn đề mà nàng tự thấy là rất trọng yếu.
"Xin hỏi vị công tử này muốn hỏi cái gì đây?" Tú bà vừa thấy Lăng Giản, lập tức vẻ mặt tươi cười.Trong lòng nói, công tử tuấn mỹ bực này thật đúng là hiếm thấy.
"Ta muốn hỏi, nếu may mắn trúng tuyển, các ngươi có bao ăn bao ở hay không?" Lăng Giản liếm liếm đôi môi khô khốc, không để ý những người khác đang quăng cho nàng bao nhiêu ánh mắt xem thường, tiếp tục nói:
"Không phải nói nếu trúng tuyển có thể cùng người nào đó nâng cốc đến bình minh sao? Ta đây không cùng nàng nâng cốc đến bình minh, chỉ cần ăn vài thứ rồi ngủ một giấc được hay không?"
"..."
Tú bà sắc mặt có chút khó coi, vấn đề này ngươi bảo nàng như thế nào trả lời? Tú bà sống nhiều...năm thế này, gặp qua vô lại gặp qua ăn xin, chưa thấy qua Lăng Giản như vậy cọ ăn cọ ở.
"Ai? Ngài làm sao nhìn ta như vậy a?" Lăng Giản không rõ cho nên hỏi.
"Ha hả, công tử cũng thật hài hước." Tú bà nhẹ xua khăn lụa trên tay, nói với mười mấy người trên đài:
"Các vị, trước mặt các ngươi có giấy bút, một lát nữa Bích Hinh cô nương của chúng ta sẽ từ sau bình phong đi ra, thỉnh mọi người viết xuống những lời muốn nói với Bích Hinh cô nương trên giấy, rồi viết tên của mình ở mặt sau.
Nếu như Bích Hinh cô nương coi trọng câu nói nào, như vậy công tử đã viết những lời đó chính là nhập mạc chi tân mà Bích Hinh cô nương tuyển chọn.
Tốt lắm, cho mời Bích Hinh cô nương"
Nói xong, tú bà cười làm một cái động tác mời.
Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, mọi người ở dưới không ngừng kêu "Bích Hinh, Bích Hinh!!!" Mà những người trên đài trừ bỏ Lăng Giản đều vẻ mặt chờ mong nhìn phía bình phong.
Theo tiếng la càng lúc càng lớn, một nữ tử mặc váy dài màu tím nhạt, trên mặt che lụa trắng chậm rãi từ phía sau bình phong đi ra.
Dáng người mạn diệu kia như cánh bướm chập chờn bay phía chân trời, một đôi mắt cực đẹp giống như có thể đoạt lấy trái tim linh hồn người khác, mi cong lá liễu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cao quý.
"Bích Hinh để cho chư vị đợi lâu."
Nữ tử một khi mở miệng đúng là thanh âm mê người giống như đôi mắt kia.
Thanh âm này sao quen vậy? Lăng Giản lăng lăng nhìn nữ tử đối diện,cặp mắt kia cùng Tô Nguyễn Hân thật là giống lắm a, chẳng lẽ Lam Triều nữ tử thanh âm cùng ánh mắt đều không khác nhau lắm sao?
"Thỉnh các vị viết ra lời muốn nói trên giấy, Bích Hinh chắc chắn nhất nhất xem qua." Bích Hinh hướng mười mấy người đứng trên đài gật gật đầu, ý bảo bọn họ có thể bắt đầu rồi.
Khi ánh mắt đảo qua Lăng Giản, trong hai tròng mắt Bích Hinh hiện lên một tia quang mang khác thường.
"Viết cái gì đây?" Trên đài, Lăng Giản cầm bút lông vắt óc suy nghĩ, những người khác bên cạnh đang vẻ mặt hưng phấn múa bút thành văn, muốn đem những lời đẹp nhất mình từng nghe qua viết lên trên giấy.
Suy nghĩ đã lâu, thẳng đến khi người khác đã muốn đem giấy mình đã viết tốt nộp ở trong tay Bích Hinh, Lăng Giản lúc này mới hạ bút viết đại mấy chữ rồi viết tên mình lên.
"Đây..." Lăng Giản bĩu môi đem giấy viết xong giao cho Bích Hinh, đang muốn xoay người cùng những người khác đứng ở bên cạnh chờ đợi kết quả, liền phát hiện Lam Thanh Hàn đang lãnh nghiêm mặt đứng ở đằng sau đám người dưới đài.
Cái ánh mắt lạnh như băng kia, quả thực muốn đem nàng đông chết.
"Ha hả ha hả a..." Lăng Giản hướng về phía Lam Thanh Hàn đứng cách đó không xa cười cười, chạy nhanh chạy vội tới bên người Lam Thanh Hàn, thật có lỗi nói với nàng:
"Ta không phải cố ý đi lên, ta là chẳng biết tại sao bị người kẹp đi lên nga~."
"Hừ.
Dù có đi lên thì như thế nào, đừng quên ngươi là nữ tử."
Lam Thanh Hàn tức giận nói, vừa rồi lúc Bích Hinh đi ra Lăng Giản mắt đều nhìn thẳng không thèm chớp,này mà gọi là không phải cố ý? Này mà còn gọi là không biết làm sao bị người kẹp đi lên? Rõ ràng chính là tự nàng muốn đi lên đi.
"Dạ dạ dạ."
Lăng Giản càng không ngừng gật đầu, trong lòng nói: gì chứ ta sao lại phải rảnh rỗi giải thích với nàng? Nàng không hề là người nào của ta, ta đúng là không có việc gì đi tìm việc dư hơi a!
"Đi thôi."
Lam Thanh Hàn nói, hai người đều không có xu dính túi, chẳng thừa dịp cửa thành còn chưa đóng ra khỏi thành tiếp tục đi, nói không chừng có thể ở ngôi miếu đổ nát nào đó ở ngoài thành trú một đêm.
"Nga, đi." Lăng Giản gật gật đầu, còn chưa đi được vài bước chợt nghe thấy trên đài có người hô:
"Lăng Giản, Lăng công tử!"
"A?" Lăng Giản không hề nghĩ ngợi liền xoay người lên tiếng.
"Lăng công tử, chúc mừng ngài, Bích Hinh chúng ta nói, thỉnh ngài đến Ngọc Hoa lâu cùng nàng nâng cốc tán gẫu một phen."
Tú bà trên đài lắc mông đi xuống đem Lăng Giản kéo đến trên đài, những người khác thấy mình đã không còn cơ hội, cũng dần dần tản ra, chỉ có số ít vài người còn ở lại dưới đài xem náo nhiệt.
"Cái này...ngượng ngùng.
Ta không muốn tán gẫu, ta chỉ là một tá tương du (*), ngài vẫn là tìm người khác tán gẫu đi."
Lăng Giản ngượng ngùng liếc mắt nhìn Bích Hinh bên cạnh một cái, chỉ vào Lam Thanh Hàn dưới đài nói:
"Ngươi xem, nương tử ta còn ở kia đây.
Chúng ta còn phải đi, nếu các ngươi có thể miễn phí cho chúng ta trụ một đêm, vậy ta cũng có thể cùng Bích Hinh cô nương tán gẫu trong chốc lát."
[(*): Tá tương du: ý ở đây là khách du lịch, chỉ ghé qua tham quan rồi đi thôi.]
"Nương tử của Lăng công tử rất xinh đẹp.
Hôm nay Lăng công tử là nhập mạc chi tân mà Bích Hinh muốn tuyển, nếu Lăng công tử muốn ở chỗ chúng ta trụ một đêm, vậy Bích Hinh sẽ theo ý Lăng công tử." Bích Hinh nhìn theo hướng ngón tay Lăng Giản chỉ, sau khi nhìn thấy Lam Thanh Hàn đang lãnh nghiêm mặt, phía sau khăn che mặt gợi lên một nụ cười như có như không.
"Thật sự?" Lăng Giản hỏi.
"Đương nhiên là thật, nương tử Lăng công tử sẽ ở tại cách vách phòng Bích Hinh, đợi Lăng công tử bồi Bích Hinh tiểu tán gẫu một lát xong sẽ quay về phòng cách vách nghỉ ngơi.
Như thế, Lăng công tử có vừa lòng không?"
"Vừa lòng vừa lòng, đương nhiên vừa lòng.
Hắc hắc, cám ơn Bích Hinh cô nương, ta trước đi xuống nói với nương tử ta." Lăng Giản vui vẻ giơ lên khuôn mặt tươi cười, đi xuống đem sự tình nói một chút với Lam Thanh Hàn.
"Cút! Ngươi cư nhiên để cho ta ở thanh lâu qua đêm?!"
Lam Thanh Hàn thật muốn quất chết Lăng Giản, nàng nghĩ như thế nào, cư nhiên để cho mình cùng nàng đến thanh lâu ở một đêm? Cho dù là miễn phí cũng không được đi?! Nàng đường đường là công chúa, làm sao có thể đi loại địa phương này! Nếu như bị người khác biết thì thanh danh hoàng gia còn đâu nữa?
"Thanh lâu thì làm sao? Người ta làm ăn của người ta, chúng ta nghỉ ngơi của chúng ta.
Ngươi đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, cho dù ngươi là công chúa cũng không thể khinh thường người thanh lâu, tất cả mọi người là vì cuộc sống mà buộc phải lựa chọn con đường này, với lại người ta cũng không đắc tội ngươi! Trên người chúng ta chính là không tiền, không dễ