Một tiếng "Cẩn thận phía sau" của Lăng Giản quả nhiên có tác dụng, Lam Thanh Hàn nghe thấy lập tức kiễng mũi chân, nghiêng người tránh thoát công kích phía sau, tiếp tục cùng đám người kia loạn đả.
Lăng Giản thuỷ chung giống như khán giả đứng ở bên ngoài trà quán, ngẫu nhiên phát hiện có người muốn đánh lén sau lưng sẽ lập tức báo cho nàng biết cẩn thận phía sau.
Lam Thanh Hàn võ công tuy rằng cao, nhưng những nam nhân này cũng không phải hạng tiểu tốt, đánh qua vài hiệp, Lam Thanh Hàn mới đánh ngã được hai nam nhân.
Lăng Giản ở bên ngoài nhìn đến sốt ruột, cũng không quản bản thân mình tay trói gà không chặt, nhặt lên tảng đá trên mặt đất nhắm thẳng vào đầu của một tên nam nhân mà đập.
"Ai nha!"
Một tên nam nhân bị đập trúng cái ót, lấy tay che cái ót nhe răng trợn mắt trừng Lăng Giản, quát:
"Xen vào việc của người khác! Đây là tự ngươi muốn chết, đừng trách ta không nghe mệnh lệnh của chủ nhân!" Nói xong, quơ lên thanh đao bổ thẳng về phía Lăng Giản.
"Mẹ ơi! Đại ca, ta không phải cố ý! Chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn!!!"
Lăng Giản một bên phe phẩy hai tay nghiêng ngả lui về một phía, thấy nam nhân cầm đao muốn bổ về phía mình, vội vàng vọt vào bên trong trà quán, chạy vòng quanh mấy cái bàn ngã bừa bãi trên mặt đất.
"Ngươi cho rằng ngươi chạy trốn được?"
Nam nhân tung người nhảy đến trước mặt Lăng Giản, cười lạnh giơ lên thanh đao.
Mấy nam nhân khác vẫn đang vây công Lam Thanh Hàn, phát hiện mình đã không còn đường thối lui, cái trán Lăng Giản chảy ra một chút mồ hôi lạnh, ở trong lòng hô ngàn vạn lần câu "ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi", ta nên đứng yên ở rừng cây bên kia canh chừng cho Bích Hinh cô nương, ta nên đứng ở bên ngoài trà quán thành thật xem náo nhiệt...Ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi, Như Lai Phật Tổ, Tề Thiên Đại Thánh, chân thần Allah, van cầu các ngươi cứu cứu ta đi!!!!
"Ha ha ha, chịu chết đi!" Nam nhân cười to vài tiếng, quơ lên đao bổ về phía Lăng Giản.
"Lăng Giản!!!"
Quá mức khẩn trương, Lam Thanh Hàn một cước đá văng nam nhân đang cầm kiếm đâm về phía mình,đạp lên ghế dựa bên cạnh, mượn lực nhảy đến trước mặt Lăng Giản, ôm lấy nàng cấp tốc xoay người về bên phải.
"A..."
Đầu tiên là thanh âm da thịt bị vũ khí sắc nhọn cắt trúng, tiếp theo đó là Lam Thanh Hàn cau mày hít sâu một ngụm khí lạnh.
Ngay cả mình đã dùng tốc độ nhanh như vậy, vẫn không tránh được nam nhân kia đâm trúng mình, chính là...hoàn hảo không có thương tổn đến Lăng Giản.
"Mặt than, ngươi...?!"
Lăng Giản hiển nhiên vẫn còn trong trạng thái nhắm mắt chịu chết, cho đến khi phát hiện trên cánh tay phải của Lam Thanh Hàn xuất hiện một đạo vết thương chảy ra máu tươi, lúc này mới lấy lại phản ứng.
Trong lòng không biết là loại tư vị như thế nào, công chúa cao cao tại thượng, thế nhưng vì cứu nàng mà bị thương? Là nằm mơ sao? Hay là...!
"Đi mau!"
Thanh âm của Lam Thanh Hàn đã cho Lăng Giản đáp án, hiện tại các nàng không phải đang nằm mơ, chuyện phát sinh trước mắt hết thảy đều là thật.
Lam Thanh Hàn liếc mắt nhìn vết thương đang đổ máu trên cánh tay phải, lôi kéo Lăng Giản chạy ra khỏi trà quán, vừa rồi nếu Lăng Giản không ở đây, thật ra nàng có thể xử lý chu toàn bọn người này, hiện giờ Lăng Giản ở đây, trừ bỏ chạy trốn không còn biện pháp khác.
"Đứng lại! Đừng chạy!"
Mấy nam nhân đuổi theo Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn ra bên ngoài trà quán, tung người nhảy lên bao vây Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn.
"Khuyên các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, bằng không đừng trách bọn ta không giữ cho các ngươi toàn thây."
Một nam nhân cầm đầu chuyển động cổ tay, xoay tròn trường kiếm trong tay, trong ánh mắt nhìn vào Lam Thanh Hàn tràn đầy dâm tiện.
"Ông nội ngươi, nhìn cái gì vậy? Nàng là nương tử ta!!!"
Lăng Giản cực kỳ chán ghét ánh mắt hắn, vươn tay bắt lấy cổ tay Lam Thanh Hàn, che ở trước mặt nàng, ngước đầu lên nói:
"Dựa vào cái bộ dáng này của ngươi, ngay cả tư cách xách giày cho Phù Dung tỷ tỷ cũng không có, còn dám nhìn nương tử của ta? Tự ngươi cũng phải xem lại bản thân mình có bao nhiêu cân lượng!!!"
"Lăng Giản..."
Lam Thanh Hàn ở phía sau Lăng Giản ôn nhu nhẹ gọi tên của nàng, có chút lời muốn nói lại nghẹn ở cổ họng không thể nói ra miệng.
"Yên tâm đi, có ta ở đây này, nếu bọn chúng dám làm gì ngươi thì trước hết phải giẫm qua người ta!"
Lăng Giản nhướn mày nhìn nam nhân phía đối diện, không có võ công thì như thế nào? Tay trói gà không chặt thì như thế nào? Lăng Giản ta là xuyên không tới đây, coi như là người tái sinh đi, nói không chừng bị đối phương giết chết còn có thể quay trở về hiện đại đây.
"Ngươi là tự mình muốn chết!"
Nam nhân dùng đầu lưỡi liếm liếm lưỡi dao, tiếp tục nói:
"Hôm nay phải trước tiên lấy mạng chó của ngươi! Sau đó mới đem nàng...Ha ha ha ha..."
Nam nhân cười đến cực kỳ dâm tà, dù sao người trước mặt sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng trước khi chết để cho mấy anh em bọn họ thoải mái một phen.
"Ta phi!!"
Lăng Giản dán chặt lấy Lam Thanh Hàn phía sau, nhổ nước bọt xuống đất, nói:
"Miệng chó phun không ra ngà voi chính là ngươi, lớn lên thật vô giáo dục, phỏng chừng nghĩ ra được cái gì cũng chỉ toàn là những thứ dơ bẩn vô dụng.
Còn nói ta mạng chó?Ta nói cho ngươi, tánh mạng chó ta đây là ngươi lấy không nổi, không tin ngươi liền thử xem?!"
"Lăng Giản..."
Lam Thanh Hàn lại nhẹ giọng gọi một tiếng, Lăng Giản không sợ chết khiêu khích thích khách như vậy, Lam Thanh Hàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vết thương trên cánh tay vẫn còn chảy máu, sắc mặt Lam Thanh Hàn có chút tái nhợt, nàng dùng cánh tay còn lại ôm lấy thắt lưng Lăng Giản, tựa đầu vào sau lưng Lăng Giản, nói:
"Lăng Giản...Lần này nếu có thể thoát khỏi khốn cảnh...Ta sẽ..."
"Không có sao, ta hiện tại cũng mau táo bón."
Lăng Giản hơi hơi quay đầu nói với Lam Thanh Hàn phía sau.
Nói thật, hiện tại nói nàng không sợ hãi là giả, hăng máu qua đi là lại thấy bi thảm.
Lăng Giản một mực buồn bực, vì cái gì nàng luôn bi thảm như vậy? Bất quá lần này tốt lắm, bi thảm đến cuối rồi, nhưng là cái loại đến cuối như vậy làm cho nàng khiếp đảm, làm cho nàng tim run a!!! Nàng hiện tại rất muốn cùng những người đó la hét:
"Đại hiệp tha mạng, ta chỉ là muốn giả bộ đánh đấm vậy thôi".
Chính là, đều đã thành như vậy, dù có giả bộ như thế nào, người ta cũng không thể để cho nàng tiếp tục đánh đấm như vậy đi!
"Ngươi dám mắng ta là chó?!!!" Nam nhân đi đầu suy nghĩ nửa ngày mới tiêu hoá đại khái những lời Lăng Giản nói, lập tức cầm đao chỉ vào nàng rống:
"Hôm nay ta cho ngươi chết không có chỗ chôn!!!" Dứt lời, bước lên một bước muốn kết liễu tánh mạng Lăng Giản.
"Lão Đại!!!"
Nam nhân đã giơ kiếm lên giữa không trung, vừa muốn động thủ đã bị nam nhân bên cạnh ngăn lại, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:
"Ngươi nghe..."
Tiếng huýt sáo mơ hồ từ xa xa truyền đến, không đều nhưng phập phồng có nhịp, lúc nhanh lúc chậm, nghe vào trong tai Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn là một nhạc khúc không hề có giai điệu, nghe vào trong tai các nam nhân này lại có một ý nghĩa nhất định.
Mấy nam nhân đưa mắt nhìn nhau một lúc, nam nhân cầm đầu mới mở miệng căm giận nói:
"Hừ! Coi như các ngươi may mắn! Chúng ta trở về!"
Nam nhân khoát tay, mang theo mấy nam nhân còn lại nhanh chóng rời khỏi Lam Thanh Hàn cùng Lăng Giản, chạy về hướng rừng cây.
"Ai nha, Bích Hinh cô nương còn ở trong rừng cây đây!"
Nhìn bóng dáng các nam nhân rời đi, lúc này Lăng Giản mới nhớ tới vừa rồi lúc mình chạy về cũng không có nói cho Bích Hinh biết, mà đã trực tiếp bỏ lại nàng ở trong rừng cây, nếu như đám nam nhân kia ở trong rừng cây gặp được Bích Hinh, vậy thì làm sao đây?!!!
"Nàng không có việc gì."
Thấy Lăng Giản muốn chạy vào rừng cây tìm Bích Hinh, Lam Thanh Hàn một phát ôm lấy cánh tay Lăng Giản, thản nhiên liếc về phía rừng cây nói:
"Yên tâm đi, chúng ta trở vào bên trong xe ngựa chờ nàng, nàng rất nhanh sẽ trở về."
"Ngươi xác định?"
"Tất nhiên xác định, về xe ngựa đi."
Gương mặt Lam Thanh Hàn càng phát ra tái nhợt, nàng dùng tay trái đè lại miệng vết thương, khổ nỗi máu vẫn không ngừng chảy ra, nếu còn tiếp tục như vậy...Vừa rồi cư nhiên quên điểm huyệt cầm máu, thật sự là không nên.
"Vậy về xe ngựa đi, ta..."
Lăng Giản nhìn vết thương trên cánh tay phải Lam Thanh Hàn, nói: "Ta giúp ngươi băng bó vết thương."
"Thực xin lỗi, nếu không phải ta khi không lại lấy tảng đá đập người ta, ngươi cũng sẽ không vì cứu ta mà bị thương."
Trên xe ngựa, Lăng Giản kéo xuống mảnh vải trên áo bào của mình, cẩn thận giúp Lam Thanh Hàn băng bó miệng vết thương.
Áo bào trắng này lúc xuất cung còn hảo hảo, hiện tại không biết đã bị Lăng Giản xé bao nhiêu lần.
Nhắc đến mới nói, quần áo cổ đại này thật là tốt, vừa có thể làm quần áo mặc, còn có thể dùng làm băng gạc.
"Không cần phải nói xin lỗi."
Lam Thanh Hàn nhẹ giọng nói, trên mặt tái nhợt không có huyết sắc, nàng mệt mỏi tựa vào người Lăng Giản, nói:
"Cho ta nghỉ ngơi một lát, chỉ một chốc lát."
"Ân, hảo hảo ngủ."
Lăng Giản nhích lại sát nàng, để cho nàng nằm thoải mái trong ngực mình.
Nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng, trong lòng Lăng Giản có loại cảm giác khe khẽ đau.
Công chúa từng cao cao tại thượng trước mặt này, tuy rằng thường xuyên chỉnh mình, lại không thích nói chuyện, nhưng mà tâm địa vẫn là tốt lắm không phải sao? Nếu không, làm sao có thể vì cứu mình mà bị thương đây!Hồi tưởng lại lúc ấy nàng ôm lấy mình