Một đêm ngủ không an ổn.
Lăng Giản mơ một giấc mộng dài nhất từ lúc chào đời tới nay.
Trong mộng, từng đoạn thời gian ngọt ngào cùng Khương Lạc lần lượt hiện lên, đến cuối cùng càng lúc càng xa, như bông tuyết rơi xuống, cho dù hứng được trong lòng bàn tay nhưng rồi cũng chậm rãi tan đi.
Có lẽ nàng vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, nữ nhân đó từng cho nàng rất nhiều hạnh phúc, nhưng dù có hạnh phúc bao nhiêu thì cũng chỉ là..."từng", nàng không có khả năng tiếp tục sống trong hoài niệm, "mãi mãi hạnh phúc" vẫn đang đợi nàng ở phía trước.
Sương sớm buổi sáng đọng trên lá cây, mây trắng như tơ nhung nhè nhẹ trôi nổi trên không trung, chim chóc cất tiếng hót thanh thuý tăng thêm một chút thanh sắc cho thiên nhiên, ánh mặt trời dâng lên, một mảnh sáng sủa.
"Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Bên trong Khôn Ninh cung, Lăng Giản mặc y phục thái giám màu lam, cung kính quỳ gối trước mặt hoàng hậu, so với trước khi xuất càng có quy củ.
"Đứng lên đi."
Hoàng hậu hơi hơi nâng lên cánh tay ý bảo nàng đứng dậy, bên miệng mang theo ý cười, nói:
"Bổn cung nghĩ các ngươi hai ngày sẽ quay về, không nghĩ tới lại đi lâu như vậy."
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, một đường này đã xảy ra nhiều chuyện, cho nên mới lâu trở về." Lăng Giản vén hai tay đặt ở trước người, cúi đầu cung kính nói.
"Hử? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài cùng Đại công chúa mới xuất cung không lâu đã gặp phải thích khách, may mắn Đại công chúa võ công tuyệt kỹ, chúng ta mới có thể bình an trở về."
Lăng Giản vẻ mặt nghiêm túc, nàng cũng không nói cho hoàng hậu biết chuyện Đại công chúa bị thương, cũng không phải sợ bị trách phạt, mà là ẩn ẩn cảm thấy được Đại công chúa hẳn là không muốn bị người nào biết chuyện nàng bị thương đi.
"Gặp phải thích khách?!"
Thân mình Hoàng hậu cương một chút, lập tức "ba" một cái vỗ mạnh lên bàn, nói:
"Đến tột cùng là thích khách ở đâu tới, thật to gan! Dám ám sát công chúa!"
"Hoàng hậu nương nương đừng nóng giận, thích khách này đều đã bị Đại công chúa giết chết.
Người xem, chúng ta đây không phải đã trở lại hảo hảo sao?"
Lăng Giản bước về phía trước từng bước, cảm thấy được có chút không quá hợp quy củ, lại cúi đầu lui trở về phía sau.
"Cũng đúng, bình an trở về là tốt rồi."
Hoàng hậu khẽ thở dài, nói:
"Tiểu Lăng Tử, hiện giờ ngươi cũng đã trở lại, ngày mai liền chính thức thăng làm Khôn Ninh Cung tổng quản thái giám, thay bổn cung để ý việc vặt hằng ngày đi."
"Dạ, Tiểu Lăng Tử nhất định sẽ làm tốt chức trách công tác, tuyệt đối sẽ không làm cho Hoàng hậu nương nương ngài thất vọng."
Lăng Giản phất phất ống tay áo, lại quỳ xuống.
Tổng quản thái giám gì gì đó, hẳn là cao cấp hơn tiểu thái giám bình thường đi.
"Như vậy, ngươi cũng lui ra đi.
Bổn cung ân chuẩn ngươi hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai chính thức tới đây làm việc đi."
Hoàng hậu khoát tay, lúc Lăng Giản muốn lui ra lại bổ sung một câu:
"Ngưng Sương đã nhiều ngày luôn hướng bổn cung hỏi thăm ngươi khi nào trở về, hiện giờ ngươi đã trở lại, vậy đi Ngọc Sương cung một chuyến đi."
"Tiểu Lăng Tử đã biết, bây giờ cáo lui đi Ngọc Sương cung."
Lăng Giản đứng dậy cẩn thận rút lui tới cửa, lúc này mới thẳng người dậy đi về hướng Ngọc Sương cung.Nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy Ngữ Thần nha đầu đáng yêu, Lăng Giản nở một nụ cười ấm áp, trong hậu cung này sợ là sẽ tìm không thấy người thứ hai giống như Ngữ Thần nha đầu đi.
"Tiểu Đồng Tử?"
Lăng Giản mới vừa đi tới ngự hoa viên, đã thấy Tiểu Đồng Tử thần sắc khẩn trương đang đi về phía nàng, lập tức dừng cước bộ gọi lại hắn.
"Tiểu Lăng Tử? Không phải ngươi cùng Đại công chúa xuất cung sao? Sao đã trở lại?" Tiểu Đồng Tử buồn bực hỏi, một bộ dáng sốt ruột muốn đi.
Chẳng lẽ ta xuất cung thì sẽ không trở lại sao?! Lăng Giản cực độ im lặng trắng mắt liếc hắn một cái, hỏi:
"Ngươi đây là đi đâu a? Truyền lệnh?"
"Này a..."
Tiểu Đồng Tử cau đôi mi thanh tú, sốt ruột nói:
"Chủ tử nhà ta đột nhiên té xỉu, ta phải đi tìm thái y, còn dây dưa sẽ không kịp." Nói xong, cất bước sẽ hướng thái y viện chạy đi.
"Ai ai! Ngươi nói cái gì? An Phi hôn mê?" Lăng Giản túm Tiểu Đồng Tử lại, cũng bối rối theo.
"Ai nha! Ngươi đừng có ngăn ta, ta phải đi thái y viện tìm thái y đến!"
"Đừng tìm thái y, ta theo ngươi đi Nhiễm Lê cung, ngươi như vậy một hồi sẽ không kịp!"
Lăng Giản chân mày căng thẳng, lôi kéo Tiểu Đồng Tử liền đi về hướng Nhiễm Lê cung.
Nơi này cách thái y viện còn một đoạn đường xa, hơn nữa mấy thái y này một đám đều chậm như rùa, đợi bọn họ đuổi tới chỗ An Phi, không chừng mọi người cũng chờ đến hôn mê.
Vội vàng đuổi tới Nhiễm Lê cung, Lăng Giản hoàn toàn không nhìn đến các cung nữ cùng thái giám khác, đi thẳng vào tẩm cung của An Phi.
Trên giường, An Phi sắc mặt trắng bệch nằm ở nơi đó, mấy ngày không thấy, An Phi trở nên càng thêm gầy yếu, đôi môi vốn là phấn hồng như đóa hoa giờ đây có chút trắng bệch.
Nhìn An Phi nằm ở trên giường không nhúc nhích, Lăng Giản đột nhiên ở trong đầu hiện ra một từ "bệnh Tây Thi".(*)
[(*): Nghe đồn khi Tây Thi khi chau mày bệnh tật cũng toát lên một vẻ đẹp mê hồn khiến người mê đắm.]
Lăng Giản nhẹ nhàng nâng đầu An Phi lên, lấy ngón tay ra sức bấm vào huyệt nhân trung của nàng.
Chỉ chốc lát sau, An Phi quả nhiên chậm rãi mở mắt ra,nhìn thấy Lăng Giản ngồi bên giường mình đầu tiên là ngẩn ra, sau đó yếu ớt nói:
"Tiểu Lăng Tử, sao ngươi...đến đây?"
"An Phi nương nương, ngài té xỉu, nô tài chạy tới đây nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Chân mày Lăng Giản chậm rãi giãn ra, cầm cánh tay An Phi đặt lên đùi mình, cẩn thận bắt mạch cho nàng.
"Tại sao có thể như vậy?"
Chân mày Lăng Giản vốn mới vừa giãn ra lại lập tức cau càng chặt, ánh mắt đầy đăm chiêu.
Nàng nhớ rõ lần trước đã giúp An Phi xem mạch, rõ ràng là vì thức đêm lâu ngày mà làm cho thân thể suy yếu, nhưng hôm nay tại sao mạch tượng đã hoàn toàn khác đi?
"Tiểu Lăng Tử, có cái gì không đúng sao?"
An Phi hỏi, vừa rồi biểu tình Lăng Giản biến hoá nàng đều xem ở trong mắt, không lẽ là mình mắc phải chứng bệnh kì quái gì sao?
"Không có, An Phi nương nương yên tâm, Tiểu Lăng Tử nhất định sẽ chữa khỏi cho ngài."
Lăng Giản vẻ mặt nghiêm túc nói với An Phi:
"Nhưng mà hãy chờ nô tài trở về suy nghĩ một chút xem nên dùng phương pháp nào chữa trị, dù sao bệnh của nương nương..."
Lăng Giản không nói thêm gì nữa, bệnh này quả thật hiếm thấy, trước kia nàng chỉ có ở trong sách thuốc cổ đại của Đồ Thư quán nhìn thấy loại bệnh này, về phần phương pháp trị liệu, nàng thật sự cần phải hảo hảo nghiên cứu.
"Không có cách nào khác, đợi ngươi suy nghĩ tốt...phương pháp chữa trị...Lại đến đây đi."
An Phi im lặng nói.
Thân thể của mình ra sao nàng rất rõ ràng, tuy rằng không biết rốt cuộc là loại bệnh gì, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy cả người vô lực, có khi thậm chí cảm thấy toàn thân run rẩy.
"An Phi nương nương, mấy ngày này nên uống chút canh bổ là tốt rồi.
Với lại, ngài không cần lo lắng, bệnh này nô tài hoàn toàn có thể chữa khỏi."
Lăng Giản cho An Phi một nụ cười trấn an, đứng dậy hướng nàng cúi người một cái, nói:
"Tiểu Lăng Tử trước hết cáo lui, khi nào nghĩ xong phương pháp chữa trị,nô tài nhất định sẽ tới đây trước tiên."
"Ân...Bổn cung, tin...ngươi."
An Phi nằm ở trên giường, đầu hơi chuyển động một chút, lại cảm thấy phi thường choáng váng.
"Như vậy, Tiểu Lăng Tử cáo lui."
Lăng Giản cùng An Phi liếc nhìn vào mắt nhau, sau đó trước ánh mắt nghi hoặc của mấy nô tài cùng thị tì rời khỏi Nhiễm Lê cung.
Tuy rằng không biết An Phi vì sao lại mắc phải quái bệnh này, nhưng nếu