Xe ngựa tới ngạn khẩu sớm hơn dự kiến.
Bruce cùng Đặc Nhĩ đối với thanh kiếm của Hứa Linh Nhược đã sinh ra khiếp sợ, mặc dù rất muốn mang theo Hạo Lân rời đi, nhưng vì Hứa Linh Nhược một mực ở phía sau hối thúc, hai người không thể làm gì khác hơn là cúi đầu thành thật đi theo sau lưng Lăng Giản.
Hai người tóc vàng mắt xanh xuất hiện trong đám người rộn ràng nhốn nháo trên bến sông, gây ra không ít bối rối lộn xộn.
Đại đa số dân chúng đều hô lớn "Yêu quái", sau đó giống như kẻ điên chạy trối chết khỏi ngạn khẩu, còn lại một số ít người thì đứng phát ngốc ở tại chỗ, không biết nên bỏ chạy hay là cùng theo lên thuyền.
"Vị đại gia này, ngài xem người của ngài dọa người ta chạy hết rồi, một mình ngài bao hết thuyền này đi."
Chủ một con thuyền lớn mặt như cái bánh bao chiều nói với Lăng Giản, trong ý thức của hắn, nhìn Lăng Giản ăn mặc như vầy thì không phú cũng quý, còn thêm mấy nữ tử chung quanh, vừa nhìn là biết vị công tử này đang dẫn gia quyến đi du ngoạn a.
"Cái này..."
Lăng Giản bất đắc dĩ quay sang nhìn Hứa Linh Nhược, ngón tay chỉ chỉ nàng nói với chủ thuyền:
"Khụ khụ, không phải ta không chịu, ngươi...ngươi hỏi nàng, nàng giữ tiền."
"Vị phu nhân này."
Chủ thuyền toét miệng cười, một đôi bàn tay đầy nếp nhăn chìa ra trước mặt Hứa Linh Nhược, trong đôi mắt luôn ảm đạm giờ tràn ngập chờ mong.
Phu nhân?! Hứa Linh Nhược ho nhẹ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra tấm ngân phiếu đặt vào trong tay chủ thuyền.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của một đám người, phất tay áo một cái đi thẳng vào trong khoang thuyền, trên mặt từng đợt nóng lên.
Hứa Linh Nhược không khỏi cười thầm chính mình, rõ ràng chỉ là cái xưng hô mà thôi, đáng giá như vậy sao?
"Chủ thuyền, ngươi xem tiền này cũng đủ để bao hết con thuyền này rồi, có thể xuất phát đi?!"
Lăng Giản gãi gãi cái ót, Tô Nguyễn Hân không biết khi nào thì đã đi vào trong khoang thuyền, mà Lam Thanh Hàn cũng chỉ bỏ lại một câu: "Lát nữa đến phòng ta tìm ta." rồi ly khai.
"Tất nhiên là có thể, thỉnh đại gia vào khoang thuyền, chúng ta lập tức sẽ xuất phát."
Chủ thuyền nói, khẩn cấp đem ngân phiếu thu vào trong lòng ngực.
"Ân."
Lăng Giản gật gật đầu, thấy Hạo Lân tức giận ác ý liếc mình một cái, nàng không giận phản cười, thối lui đến bên người Bruce cùng Đặc Nhĩ, cánh tay tùy ý khoát lên vai hai người, dùng tiếng Anh mà những người khác nghe không hiểu nói:
"Hai người các ngươi ở phòng cách vách với hắn đi, liên lạc cảm tình một chút đó mà, bất quá ta nói cho mà nghe, trước hết mau mau học cho giỏi tiếng Trung, nếu không bạch mã vương tử của các ngươi có thể sẽ bay lên trên giường người khác đó nha."
"Chủ nhân, tiếng Trung này thật sự rất khó học." Bruce khó xử nói.
"Khụ khụ, chậm rãi học thôi, có mục tiêu mới có động lực." Lăng Giản cười gian tiến đến bên tai Đặc Nhĩ, nói:
"Các ngươi yên tâm, đợi tới Động Đình các, ta bảo đảm hắn sẽ ngoan ngoãn nằm chết dí trên giường của các ngươi hắc hắc hắc."
"Chủ nhân, ngươi quả nhiên đủ dâm đãng!"
Đồng dạng nghe được lời nói của Lăng Giản, Bruce cùng Đặc Nhĩ trăm miệng một lời, liếc nhau một cái liền càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Chủ nhân này, quả nhiên không giống bình thường!
Thuyền khách rất lớn, Lăng Giản chắp tay sau đít, giống như khách tham quan lượn qua lượn lại trên thuyền.
Phòng ở cũng không tệ, Lăng Giản sơ lược đảo qua mấy gian phòng trống không đóng cửa ngắm nghía một chút, ngâm nga điệu hát dân gian vòng ra bên ngoài, đứng dựa vào tấm ván gỗ trên thân thuyền, nhàn nhã nhìn ngắm mặt nước lung linh gợn sóng.
Thân thuyền thỉnh thoảng nhẹ nhàng dao động, chậm rãi rẽ sóng lướt về phía trước.
Lăng Giản thở một hơi thật dài, vốn đã từng nghĩ sau khi bi thảm xuyên không tới đây sẽ ở lại trong đạo quan ngây ngốc cả đời, lại không nghĩ rằng ma xui quỷ khiến thế nào rốt cuộc chui vào Hoàng cung.
Biến mất lâu như vậy, cũng không biết lão mẹ sống có tốt hay không.
Khoé mắt Lăng Giản có chút ướt át, nhớ tới gương mặt đã hằn dấu vết năm tháng của lão mẹ, tưởng niệm càng ngày càng nghiêm trọng.
Gió mát thổi qua, Lăng Giản đứng thẳng dậy trấn tĩnh ngắm nhìn phương xa.
Ngọc bội đeo ở bên hông khẽ lắc lư theo gió, gió thổi rối loạn vài sợi tóc bên thái dương, Lăng Giản cũng không để ý tới, một giọt lệ trong suốt không tiếng động chảy xuống bên má.
Hứa Linh Nhược nãy giờ vẫn cầm kiếm đứng ở mũi thuyền, trầm mặc nhìn Lăng Giản ở cách đó không xa.
Sườn mặt tinh xảo của người nọ dưới ánh mặt trời bao phủ như một bức hoạ tuyệt đẹp, lại u buồn như đang tưởng niệm sâu sắc điều gì đó.
Hứa Linh Nhược theo bản năng giật mình dời cước bộ.
Giọt lệ kia là vì ai mà rơi? Tưởng niệm kia lại là vì ai mà sinh?
Khoang thuyền to như vậy chỉ có một mình Lăng Giản nhàn tản đứng lắc lư, nghĩ đến muốn đi tìm Lam Thanh Hàn lại không biết nàng ở phòng nào, Lăng Giản không khỏi đỡ trán, mấy cửa phòng trong khoang thuyền này cũng không có gì khác nhau, vậy làm sao mà tìm a?!
"Ai ai ai, thuyền tiểu nhị a!"
Một cái thân ảnh gầy yếu thong thả đi qua trước mắt Lăng Giản, hình tượng tiểu nhị đắp khăn trắng trên vai làm cho Lăng Giản giống như tìm được cứu tinh, lập tức túm lấy đai lưng của hắn.
Người kia bị nàng túm mạnh thiếu chút nữa bật ngửa về phía sau, chật vật ổn định cước bộ, thuyền tiểu nhị tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, hỏi:
"Gì chứ?!"
"Ngượng ngùng ngượng ngùng, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biết Thanh Hàn ở phòng nào hay không?! Chính là vị mỹ nữ mặc váy dài màu tím á!" Lăng Giản ái ngại rút tay về, nói.
"Phòng thứ ba trên lầu!" Thuyền tiểu nhị kéo dài giọng nói.
Chê cười, vừa rồi có tới ba vị mỹ nữ lên thuyền, sao mà ta nhớ rõ được ai với ai a! Dù sao cũng đều ở trên lầu, tự ngươi tìm đi!
"Nga nga, cám ơn a."
Lăng Giản lễ phép nói, phóng hai ba bước chạy lên lầu.
"Phòng thứ ba trên lầu? Một, hai, ba, chính là gian này!"
Lăng Giản lẩm bẩm, cửa tựa hồ cũng không có khóa, Lăng Giản nhẹ nhàng mở cửa ra, tiện tay khoá chặt cửa lại, sau đó một bên tùy ý đảo mắt ngó bài trí trong phòng, một bên đi thẳng vào bên trong.
"Lát nữa đến phòng ta tìm ta."
Khi Lăng Giản nhìn thấy người trước mắt đứng đưa lưng về phía mình, nàng đột nhiên nhớ tới câu mà khi nãy Lam Thanh đã nói, nhớ tới vẻ mặt ngượng ngùng của nàng lúc đó, Lăng Giản không khỏi tâm thần rung động.
Tóc dài đen nhánh như thác nước đổ xuống tới nhang hông, có vẻ là do mới vừa tắm xong, làn da trắng nõn lộ ra ẩn ẩn phấn hồng, có bọt nước từ mái tóc chảy dọc theo đường cong cơ thể.
Lăng Giản nhìn bóng dáng tràn ngập hấp dẫn của đối phương, dòng nước ấm từ bụng dưới từng trận lướt qua.
Đã lâu chưa có cảm giác này, Lăng Giản gian nan nuốt xuống nước miếng, khóe miệng câu ra một nụ cười tà mị, tiến lên ôm lấy người nọ, cánh môi gợi cảm kê sát vành tai đối phương hà một hơi, nói:
"Thanh Hàn, tha thứ cho ta rồi sao? Hay là ngươi đang cố ý câu dẫn ta?!"
"..."
Cơ thể người kia rõ