"Có phải ngươi cảm thấy nữ tử lãnh binh xuất chinh sẽ có vẻ như Lam Triều không có người dùng được, sẽ làm cho đối thủ chê cười, càng sẽ làm cho các tướng sĩ thuộc hạ không phục?"
Lăng Giản nhướn mày, một câu nói toạc ra băn khoăn trong lòng Lam Thanh Hàn.
"Điều này chỉ là thứ nhất."
Lam Thanh Hàn có chút không nhận ra người đang ngồi trước mặt mình, chỉ cảm thấy giờ phút này nàng thật sự...Ngô...Hình dung thế nào đây? Lăng Giản giờ phút này có loại mị lực làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn tới gần, rõ ràng không nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, lại càng có thể mê hoặc lòng nàng.
"Vậy còn cái gì là thứ hai?"
"Ngươi cũng biết Võ Đại tướng quân?"
Lam Thanh Hàn hỏi, không đợi Lăng Giản trả lời liền tiếp tục nói:
Võ Đại tướng quân chính là trung dũng Đại tướng quân của triều ta, đại bộ phận binh quyền của Lam Triều đều nằm trong tay hắn, phàm là có chiến sự, từ trước đến nay đều do võ Đại tướng quân phụ trách lãnh binh xuất chinh, tuyệt không nhường ai.
Tầm ảnh hưởng của hắn trong quân sự là không ai có thể chạm tới, cho dù ta hướng phụ hoàng xin xuất chiến giết giặc mà trong tay không có binh, chẳng phải là nói suông hay sao?"
"Ngươi có từng nghe qua câu Dùng rượu tước binh quyền chưa?"
Khoé miệng Lăng Giản nhếch lên, nheo lại nửa con mắt, dung nhan hoàn mỹ tràn ngập tự tin.
"Chưa từng nghe nói."
"Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận muốn giải trừ binh quyền của các võ tướng, để tránh dẫm vào vết xe đổ binh quyền bị phân chia dẫn đến diệt vong của thời Ngũ Đại, do đó đã mở tiệc rượu chiêu đãi, rồi áp dụng quyết sách, khiến cho các võ tướng phải lần lượt tự giác giao ra binh quyền.
Về phần nội dung trong đó, có biết hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là..., sau Tống Thái Tổ lại có một vĩ nhân cũng dùng phương pháp như vậy mà đạt được mục đích của mình.
Ta nghĩ, ngươi muốn đối phó với Võ Đại tướng quân cũng có thể dùng phương pháp này.
Ta tin tưởng Võ Đại tướng quân cũng không phải là một võ phu đơn thuần, lăn lộn trên chiến trường chém giết nhiều năm như vậy, tâm kế của hắn tuyệt đối không thể coi thường.
Thế nhưng cũng chính vì hắn không đơn giản, có dũng có mưu, cho nên chiêu này đối phó với hắn là tuyệt đối hiệu quả."
Dùng sức nuốt xuống nước miếng, Lăng Giản mới vừa tỉnh rượu, hiện tại có chút miệng khô lưỡi khô, hiện giờ lại nhìn thấy vạt áo Lam Thanh Hàn có chút rộng mở, nàng chỉ cảm thấy trong bụng như có lửa đốt.
"Thanh Hàn a...Ngươi nói hai ta đã bao nhiêu lâu không làm cái kia kia a? Ân?"
Thâm thúy nghiêm túc vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bày ra một nụ cười cực kì vô lại.
"...Cút!"
Lam Thanh Hàn cảm thấy Lăng Giản có phải đã học qua một khóa đổi sắc mặt hay không, tại sao vừa chớp mắt một cái thì thái độ đã biến chuyển lớn như vậy? Nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nàng đang từ từ tới gần mình, Lam Thanh Hàn xoạch một cái đứng lên, làm cho ai kia đang muốn gục vào nàng lập tức tiếp xúc thân mật với Thổ Địa.
Lần này, nàng xem như trăm phần trăm tỉnh rượu.
"Úi da! Ngươi làm gì vậy a?!"
Lăng Giản bất mãn từ dưới đất đứng lên, ánh mắt tràn ngập ai oán ngồi vào bên giường, mở rộng ra hai cánh tay, ngữ khí vòng vo lí sự nói:
"Thanh Hàn a, hai ta cũng không phải lần đầu tiên, ngươi nói đúng không? Lần đầu tiên của người ta cũng cho ngươi rồi đây...Không thôi...Không thôi trước hết cho hôn nhẹ một cái? Đến, để cho lão công ta hảo hảo thương ngươi ~"
Hít sâu, Lam Thanh Hàn tận lực đem ý tưởng muốn hành hung nàng một trận áp chế xuống đáy lòng, nhìn nhìn Lăng Giản đang cười đến cực độ dâm tiện, Lam Thanh Hàn làm thế nào cũng áp chế không nổi ý tưởng vừa rồi.
"Ai ai ai ai...Đau..."
Nghĩ là làm, Lam Thanh Hàn dùng hai tay ra sức nhéo hai má Lăng Giản, thẳng đến làm cho Lăng Giản đau đến nước mắt tung bay, giơ lên hai tay phản công chụp vào hai khoả mềm mại trước ngực đối phương.
"A!"
Lam Thanh Hàn hét một tiếng chói tai, lại làm cho Lăng Giản nhân cơ hội hiếm có này xoay người đem Lam Thanh Hàn hoa hoa lệ lệ đặt ở trên giường.
Nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, dung nhan mĩ mạo ôn nhu chỉ vì một mình mình mà nở rộ, Lăng Giản chỉ cảm thấy bụng dưới có một dòng nước ấm xẹt qua, trong hai tròng mắt mê ly phản chiếu khuôn mặt Lam Thanh Hàn càng phát ra quyến rũ.
Ban ngày không tuyên dâm thì còn đợi khi nào?
"Thanh Hàn...Ngươi xem hôm nay thời tiết thật tốt, vừa rồi vấn đề Dùng rượu tước binh quyền còn chưa có thảo luận xong, không bằng bây giờ chúng ta hảo hảo thảo luận một phen như thế nào?"
Lăng Giản vẻ mặt vô lại, tuy rằng là câu hỏi, cũng không chờ Lam Thanh Hàn trả lời đã trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.
Nếu là thảo luận, tất nhiên phải thảo luận cho tới nơi tới chốn.
Vì thế, ôm lấy lý tưởng vừa vĩ đại vừa cao thượng này, Lăng Giản liên tiếp cực kỳ tới nơi tới chốn chiếm lấy Lam Thanh Hàn.
Phù dung trướng ấm, Lam Thanh Hàn trong miệng không ngừng tràn ra rên rỉ thân ngâm, làm cho một người muốn đi vào tẩm cung phải dừng lại bước chân, chỉ đỏ mặt xiết chặt nắm tay lui ra ngoài.
Mặt ngoài bình tĩnh, lại che giấu không được trong lòng đau nhức xé rách.
Người muốn đi vào tẩm cung này, không cần phải nói, trừ bỏ Hứa Linh Nhược muốn tìm Lam Thanh Hàn có một số việc thì còn có thể là ai.
"Phương pháp này...thật sự...có thể được sao?"
Cũng không biết gây sức ép bao lâu, Lam Thanh Hàn nằm vùi trong lồng ngực Lăng Giản thở hổn hển hỏi.
Phương pháp mà nàng nói là chính mình cũng không ngờ tới, nhưng phương pháp này ít nhiều cũng có chút mạo hiểm, nói trắng ra chính là xuất kỳ bất ý thách thức đối phương.
"Nhất định được."
Lăng Giản ôm thật chặt người trong ngực, bàn tay không ngừng sờ soạng tấm lưng trơn mịn của nàng.
Lam Thanh Hàn thật sự quá mức mê người.
Nhìn dung nhan dũ phát yêu nghiệt làm cho người ta đui mù của nàng, tuy rằng giống như bị ngàn năm lạnh như băng bao phủ, lại làm cho người ta có loại dục vọng mãnh liệt muốn đem nàng xáp nhập vào trong thân thể.
"Nhưng mà..."
Lam Thanh Hàn muốn nói lại thôi, Võ Đại tướng quân vốn đã có tâm mưu phản, nếu như dựa theo phương pháp của Lăng Giản đi làm, vạn nhất hắn chẳng những không giao ra binh quyền, ngược lại lợi dụng cơ hội này xuất binh mưu phản thì làm sao bây giờ? Nếu như vậy, trong ngoài giáp công, Lam Triều nhất định đổi chủ.
"Không có nhưng mà, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì...Yên tâm."
Lăng Giản xoay người lại đem Lam Thanh Hàn đặt ở dưới thân, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng đang phản chiếu thân ảnh của mình, bàn tay không thành thật lại chạy loạn trên bụng nàng, ngữ khí nửa đùa nửa thật:
"Cho dù muốn mưu phản cũng không phải bây giờ.
Nói không chừng ngày nào đó khi ngươi lãnh binh giết giặc sẽ kinh ngạc phát hiện, binh sĩ thuộc hạ của ngươi tất cả đều phản chiến, cùng nước Việt Lỗ liên thủ, đầu tiên là vây công ngươi, sau đó lại quy mô tiến công nội ứng ngoại hợp, cuối cùng chiếm được Lam Triều, đem quốc thổ chia nhau 5:5 đó nga~"
"..."
Lam Thanh Hàn muốn cắn chết nàng.
Đương nhiên ý tưởng này chỉ có thể tồn tại ở trong lòng một lát thôi.
Nàng quả thật cắn Lăng Giản một ngụm, nhưng mà là khẽ cắn như mút.
Vì thế, sau khi Lăng Giản hít vào một ngụm khí lạnh, trên cổ của nàng đã để