Hồng quang đầy trời, trong rừng đào tuyết rơi trắng xoá, váy dài đỏ rực như lửa hòa lẫn cùng tuyết trắng trên mặt đất.
Nữ tử mặc váy đỏ xinh đẹp quyến rũ, dưới một tán cây đào nở đầy hoa say mê khiêu vũ.
Thấy không rõ khuôn mặt nữ tử, chỉ biết vũ đạo của nàng khiến cho cả thiên địa đều động dung.
Lăng Giản đứng ở cách đó không xa nhìn hết thảy trước mắt, cho dù thấy không rõ khuôn mặt của nàng, cũng biết nữ tử này xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Không phải giống như một tiên tử không nhiễm khói bụi hồng trần, hồng y nữ tử kiễng mủi chân xoay tròn trong tuyết, làn váy theo động tác của nàng mà tung lên, đây đúng là ngàn năm yêu nghiệt mị hoặc nhân gian.
Lăng Giản si ngốc ngắm nhìn vũ đạo đẹp mắt của hồng y nữ tử, cho dù là ai nhìn thấy, cũng sẽ kìm lòng không đậu mà bị mê hoặc, bị câu dẫn.
"Hồng trần."
Lăng Giản thấp gọi một tiếng, không tự chủ được đi về phía hồng y nữ tử.
Nàng muốn thấy rõ khuôn mặt đối phương, cho dù nàng cũng không rõ chính mình vì sao lại mở miệng gọi một câu hồng trần.
Hồng trần là nghiệt, hồng trần là duyên.
Bất chợt, hết thảy trước mắt Lăng Giản bắt đầu mơ hồ, nàng chỉ kịp nghe thấy tiếng cười tự tại của nữ tử kia, liền bị một cỗ lốc xoáy thật lớn hấp trụ, không ngừng ở trong đó quay cuồng xoay tròn.
Một tia ánh sáng xuất hiện bên trong lốc xoáy, Lăng Giản ngửa đầu nhìn về phía ánh sáng le lói kia, trong nháy mắt lại nghe thấy được thanh âm như thế giới sụp đổ.
Ánh sáng dần dần mở rộng, thẳng đến khi làm cho Lăng Giản gắt gao nhắm lại hai tròng mắt, thậm chí phải lấy tay che mắt không dám nhìn tiếp về phía trước.
"Lăng Giản!!! Lăng Giản!!!"
Thanh âm quen thuộc xuất hiện bên ngoài lốc xoáy, Lăng Giản nghe ra đó là thanh âm của Lam Thanh Hàn, nàng muốn nói với Lam Thanh Hàn rằng mình đang ở trong lốc xoáy bên không thể thoát ra, muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng vô lực.
Lăng Giản giãy dụa muốn chạy trốn khỏi lốc xoáy, kết quả nó càng xoay càng nhanh, thẳng đến khi Lăng Giản lại mất đi ý thức, mơ hồ một mảnh.
Một giấc mộng dài.
Mở ra hai mí mắt nặng trịch, Lăng Giản cố sức chuyển động ánh mắt nhìn quanh bốn phía, thì ra vừa rồi mình xém chút bị bóng đè đến không thể chạy ra.
Gối đầu ướt một mảng lớn, Lăng Giản không rõ vì sao mình lại nằm ở trên giường, rõ ràng vừa rồi mình còn bị một đám rắn cùng nhau tấn công, tại sao bây giờ lại thế này? Rắn đâu?
Đang lúc tự hỏi, Lăng Giản cảm giác tay có người đang nắm lấy tay trái mình.
Nghiêng đầu nhìn, Lam Thanh Hàn đang gắt gao nắm chặt tay trái của mình, mười ngón tương khấu, có lẽ là do quá mệt mỏi, nàng đã ghé vào bên giường ngủ say, hoàn toàn không ý thức được Lăng Giản đã tỉnh lại.
Ngô...Thanh Hàn."
Lăng Giản chỉ cảm thấy cổ họng thực khát, muốn uống nước, nàng khàn khàn gọi tên Lam Thanh Hàn, muốn nhúc nhích lại không có chút khí lực.
"Thanh Hàn..." Lăng Giản lại kêu, thật sự là rất khát rất khát.
Mười ngón tay đang đan vào nhau hơi chút giật giật, Lam Thanh Hàn tựa hồ nghe thấy thanh âm của Lăng Giản, chậm rãi ngẩng đầu, mắt buồn ngủ mông lung nhìn về phía Lăng Giản, sau khi xác định Lăng Giản đã tỉnh lại, đột nhiên trợn to hai mắt, tiện đà thanh âm khẽ run nói:
"Lăng Giản, ngươi, ngươi tỉnh!!"
Hai tròng mắt bịt kín một tầng sương mỏng, Lam Thanh Hàn cảm thấy từ khi nhận thức Lăng Giản nàng liền trở nên không giống mình nữa.
Nguyên bản lạnh lùng ở trước mặt Lăng Giản sẽ toàn bộ biến mất, nàng tựa như một con nhím bị nhổ hết gai, đem toàn bộ cảm xúc trần trụi bày ra.
"Ta...Ta khát quá."
Lăng Giản dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng thật sự là khô khốc, ngay cả thanh âm cũng khàn khàn.
"Ngươi chờ chút."
Lam Thanh Hàn rơi nước mắt mỉm cười, đứng dậy đi rót cho Lăng Giản một chén nước ấm, cẩn thận đỡ nàng dậy, sau đó đem chén nước uy vào trong miệng nàng:
"Lăng Giản, ngươi có biết ngươi đã hôn mê một ngày một đêm rồi không? Nếu không phải sư phụ có thuốc giải được xà độc trên người ngươi, chỉ sợ ngươi..."
Nói đến một nửa, Lam Thanh Hàn không nói thêm gì nữa.
Nói những thứ này làm gì đây? Lăng Giản đã tỉnh lại, Lăng Giản của nàng hoàn hảo còn sống, chỉ cần nàng còn sống, chỉ cần nàng bình an là tốt rồi.
"Ngươi nói ta đã hôn mê một ngày một đêm?"
Cổ họng khô khốc được nước ấm làm dịu đi, Lăng Giản cảm thấy thoải mái rất nhiều, liền tiếp tục nói:
"Vậy Linh Nhược...Ách...Vì sao nàng không ở đây?"
"Sư phụ đang luyện công."
Lam Thanh Hàn nhìn thật sâu vào mắt Lăng Giản, liếc mắt một cái, nói:
"Ngày ấy ta vừa trở về đã thấy ngươi té trên mặt đất, trên người đều là vết rắn cắn, vốn định triệu thái y tới đây, lại nghĩ tới thân phận ngươi là nữ nhân không thể bại lộ.
Hoàn hảo trên người sư phụ có linh dược giải độc, lại cùng ta hút toàn bộ xà độc trên người ngươi ra, như vậy ngươi mới thoát ly nguy hiểm."
Hút xà độc?!!!
Lăng Giản sửng sốt một chút, lập tức xốc lên chăn nhìn nhìn thân thể của mình.
Không nhìn thấy thì tốt, vừa nhìn thấy mấy dấu vết phiếm hồng trên người mình, Lăng Giản thật muốn tìm một khối đậu hủ đập đầu chết cho rồi.
Lam Thanh Hàn hút độc ra cho mình thì cũng thôi, nhưng mà Hứa Linh Nhược...Rắn hoa chết tiệt, cắn đâu không tốt, cố tình nhằm ngay ngực ta mà cắn...Cái này thật sự là...Lăng Giản nhất thời đỏ mặt, lại đột nhiên nhớ tới mình đã hôn mê một ngày một đêm, không khỏi hỏi:
"Thanh Hàn, ngươi nói ta hôn mê một ngày một đêm, vậy ngươi...?!" Xuất chinh sắp tới, thánh chỉ đã tuyên bố năm ngày sau lãnh binh xuất chiến, nhưng hiện tại...?!"
"Ngày mai ta sẽ đi."
Lam Thanh Hàn tiếp nhận cái chén không trên tay Lăng Giản, cầm tay nàng nói:
"Vốn định cho ngươi theo ta cùng đi, nhưng hôm nay ngươi trúng độc, không tiện ngày đêm xóc nảy mệt nhọc.
Ta nghĩ, ta nghĩ ngươi tạm thời ở lại trong cung..."
"Không được!"
Lam Thanh Hàn còn chưa nói xong, Lăng Giản đã lập tức đánh gãy nàng:
"Ta phải cùng đi với ngươi!!!"
"Lăng Giản, ngươi có thương tích trong người.
Huống chi ngươi đầu tiên là suýt nữa bị hắc y nhân thương tổn, rồi sau đó lại vô duyên vô cớ bị độc xà cắn bị thương, việc này nhất định là có người ở sau lưng sắp đặt.
Cho nên ngươi phải dưỡng hảo thân thể, ta đã cầu sư phụ ở lại trong cung tùy thời bảo hộ ngươi.
Ta nghĩ, ngươi tạm thời cứ ở trong cung, nửa tháng sau mới cùng sư phụ Giang thành được không?"
"Cái này..."
Lăng Giản nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, không gật cũng không lắc.
Một hồi lâu sau, lúc Lam Thanh Hàn cho rằng nàng đã ngủ mất, Lăng Giản mới mở to mắt vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Lần này xuất chinh, năm vạn binh mã tất cả đều là quân dưới trướng của Võ Đại tướng quân đúng không?"
"Đúng, làm sao vậy?"
"Không có gì."
Lăng Giản nhắm mắt lại, thở dài nói:
"Ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần nhớ kỹ, phải mang thêm ba nghìn quân.
Ba nghìn quân này nhất định phải là Ngự lâm quân không phải người dưới trướng Võ Đại tướng quân."
"Vì cái gì?"
Lam Thanh Hàn có chút không rõ hỏi, tại sao phải mang thêm ba nghìn quân? Còn phải là Ngự lâm quân của Tấn An thành?
"Không có vì cái gì, nếu ngươi tin ta thì nghe lời ta, sáng mai trước tiên phải đem ba nghìn quân này an bài ổn thỏa, tốt nhất là tìm mấy đại nội cao thủ thời thời khắc khắc đi theo ngươi.
Hiện tại có lẽ không